Ngày hôm sau, tỷ thí ngoại môn bắt đầu đầy sôi nổi.
Hai ngày nay âu Dương đều ở lại nơi này, cũng quan sát toàn bộ quá trình tỷ thí của tất cả đệ tử ngoại môn.
Đây cũng là cách tông môn đảm bảo tính công bằng của tỷ thí ngoại môn.
âu Dương đứng trên tháp chuông nhìn đệ tử ngoại môn phía dưới dốc hết sức lực tranh đấu vô cùng sôi nổi trên lôi đài.
Đại bộ phận đệ tử ngoại môn chỉ là Luyện Khí kỳ, có thiên tư trác tuyệt cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ.
Loại tỷ thí cấp thấp này thực ra vô cùng nhàm chán.
Bọn họ chỉ biết một ít thuật pháp cấp thấp.
Phun một cầu lửa, bắn một tiễn băng hoặc cầm kiếm thúc giục chân khí dùng một ít kiếm pháp tương đối cấp thấp chém loạn.
Nhưng cho dù là chiến đấu cấp thấp như vậy vẫn thu hút những tiếng khen ngợi từ xung quanh.
So với những nghịch tử nhà mình, những người này giống như trẻ nít chơi đùa trong mẫu giáo vậy, âu Dương xem mà sắp ngủ thiếp đi.
Đến khi thấy Tiêu Phong mặc một bộ đồ luyện công màu vàng đứng trên lôi đài âu Dương mới có chút hứng thú.
Nhưng điều khiến âu Dương có chút thất vọng chính là, mặc dù Tiêu Phong mở miệng nói ra câu kinh điển của nhân vật chính, nhưng rõ ràng không có kinh nghiệm thực chiến gì cả.
Đối chiến với Tiêu Phong chẳng qua chỉ là một thiếu niên Luyện Khí tầng năm, dưới cầu lửa và tiễn băng của thiếu niên kia, Tiêu Phong chỉ có thể chật vật chạy trốn, thỉnh thoảng trúng chiêu ngã xuống đất trong trạng thái bối rối.
"Xem ra người mà âu Dương sư huynh thưởng thức cũng không có gì xuất chúng cả!” Tôn quản sự ở bên cạnh vừa uống trà, vừa mở miệng nói.
Vốn dĩ hắn nghĩ rằng người mà âu Dương coi trọng sẽ có nhiều bản lĩnh, nhưng chỉ là một Luyện Khí kỳ mà cũng phải ứng phó chật vật như vậy. Trong mắt Tôn quản sự, Tiêu Phong thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
âu Dương lắc đầu nói: "Càn Khôn chưa định, Tôn sư huynh đừng kết luận quá sớm.”
Bộ đồ luyện công trên người Tiêu Phong đã bị Hỏa Cầu thuật của đối phương thiêu đốt rách nát, mái tóc cũng có mùi khét.
Thiếu niên ở đối diện còn đang lo lắng, không biết Tiêu Phong một quyền có thể đánh nát Thiết Kim mộc sẽ mạnh đến mức nào, không ngờ rằng dưới thuật pháp của mình, Tiêu Phong lại giống như một con chuột, buông xuống sự đề phòng trong lòng, hắn lớn tiếng nói: "Tiêu sư đệ, nhận thua đi, nếu không ta sẽ không nương tay nữa!”
Tiêu Phong tránh thoát một quả cầu lửa, đứng vững vàng, khẽ mỉm cười với thiếu niên kia rồi nói: "Đúng không, vậy ta cũng không nương tay nữa!”
Thiếu niên phía đối diện ngẩn ra, hắn không ngờ Tiêu Phong lại không biết tốt xấu như thế, có chút tức giận nói: "Cuồng vọng!”
Pháp quyết trong tay tung bay, một con rồng nước từ phía sau thiếu niên đột nhiên thò đầu ra, há miệng lao thẳng về phía Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhìn thấy con rồng nước đang cắn về phía mình, lần này hắn không lựa chọn né tránh, ngược lại trực tiếp nghênh đón!
Trước mắt bao người, con rồng nước dài bốn năm thước há to miệng, vặn vẹo thân thể hung hăng cắn về phía Tiêu Phong.
Tiêu Phong nâng cánh tay lên, con rồng nước cũng cắn lên cánh tay Tiêu Phong!
Bốn phía vang lên một loạt tiếng kinh hô, Thủy Long thuật chính là thuật pháp mà Luyện Khí hậu kỳ mới có thể nắm giữ, không ngờ rằng thiếu niên chỉ có Luyện Khí tầng năm kia lại có thể sử dụng.
Khi nhìn thấy rồng nước cắn lên cánh tay của Tiêu Phong, một số người thậm chí còn nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu sắp xảy ra.
Nhưng rồng nước chẳng những không thể cắn đứt cánh tay Tiêu Phong, thậm chí ngay cả da cũng không thể cắn rách, trái lại bị Tiêu Phong giữ chặt đầu hung hăng đè xuống mặt đất.
Thiếu niên khống chế rồng nước muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Phong, nhưng dưới lực lượng mạnh mẽ không nói đạo lý của Tiêu Phong, ngay cả rồng nước Luyện Khí hậu kỳ cũng không thể tránh thoát!
Trên lôi đài, Tiêu Phong mặc bộ đồ luyện công bắt rồng, ấn con rồng nước đang không ngừng vặn vẹo xuống đất, nâng nắm đấm của mình lên.
Một quyền đấm xuống, con rồng nước vốn đang điên cuồng giãy dụa trong nháy mắt hóa thành hơi nước biến mất tại chỗ.
Tiêu Phong đứng lên, thở hổn hển nhìn về phía thiếu niên đứng đối diện nói: "Sư huynh, nhận thua đi, nếu không ta sẽ không nương tay.”
Thiếu niên đứng đối diện lập tức cảm thấy hoảng sợ, tay chân luống cuống chuẩn bị lấy ra lá bài tẩy của mình ở trong ngực, đó là hơn mười lá bùa do chính tay hắn chế tác.
Nhưng Tiêu Phong lại không cho thiếu niên cơ hội, dùng tốc độ cực nhanh lao tới trước mặt thiếu niên, đấm một quyền vào bụng thiếu niên.
Thiếu niên kia cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đang cuộn lên, há to miệng, thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã ngã xuống đất.
Một quyền!
Một quyền đánh bại tu sĩ Luyện Khí tầng năm!
Tiêu Phong đứng ở trên lôi đài nhìn lướt qua một vòng xung quanh, đột nhiên có cảm giác nở mày nở mặt.
Ngay từ đầu hắn đã có năng lực giải quyết gọn đối thủ của mình, nhưng năm năm qua hắn chưa từng đối chiến với bất kỳ tu sĩ nào, hắn muốn nhìn xem chiến đấu giữa các tu sĩ là như thế nào.
Cho nên hắn mới một mực né tránh mà không ra tay.
Tiêu Phong nhìn khán giả đang lặng ngắt như tờ dưới lôi đài, bọn họ vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ khi nhìn thấy Tiêu Phong dùng một quyền giải quyết xong một tu sĩ Luyện Khí tầng năm.
Năm năm!
Ngươi có biết ta đã trải qua năm năm như thế nào không?
Năm năm khó khăn cuối cùng đã nở hoa kết quả trong hôm nay!
Trong tất cả các trận chiến tiếp theo, Tiêu Phong đều nhanh chóng đánh bại đối thủ của mình dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Thường thường khi đối thủ còn chưa chuẩn bị xong thuật pháp, Tiêu Phong đã dựa vào tốc độ không gì sánh kịp dùng một quyền giải quyết đối thủ!
Không có bất kỳ cái gì lòe loẹt, chỉ có một quyền mộc mạc bình thường, tất cả đối thủ đều chỉ cần một quyền!
Tiêu Phong ở trên lôi đài giống như một chiến thần!
Thứ hạng của Tiêu Phong cũng nhanh chóng tăng lên, từ ngoài ngàn người lọt vào hai mươi người đứng đầu!
Chỉ cần tiến vào mười vị trí đầu cũng đủ để tiến vào đại hội tông môn!
Mục tiêu của Tiêu Phong chưa bao giờ là nằm trong mười vị trí đầu, nếu hắn đã tham gia trận tỷ thí này, vậy mục tiêu của hắn vĩnh viễn là đứng đầu!
Khi đệ tử ưu tú nhất trong ngoại môn đứng trước mặt mình, Tiêu Phong rốt cuộc cũng gặp phải một trận khổ chiến.
Mã Hưng Nghiệp, có danh xưng vô địch ngoại môn, là Trúc Cơ kỳ tầng bảy!
Nghe nói người này mới mười sáu tuổi, là thiếu tông chủ của một tông môn phụ thuộc Thanh Vân tông!
Một tay thổ độn thuật xuất thần nhập hóa!
Thuật pháp của Trúc Cơ kỳ có uy lực lớn hơn thuật pháp của Luyện Khí kỳ không chỉ một cấp bậc.
Khi Tiêu Phong lao tới một lần nữa, dùng một quyền đấm vào lồng chân nguyên trước mặt Mã Hưng Nghiệp, lồng chân nguyên xuất hiện gợn sóng nhưng lại không bị phá vỡ.
Trái lại, Tiêu Phong bị một cái gai đất đánh bay ra ngoài.
Mà Mã Hưng Nghiệp đứng ở trong lồng chân nguyên vung vẩy trường kiếm trong tay, từng đạo kiếm khí từ trong trường kiếm bay ra.
Tiêu Phong bị hất tung lên không trung chỉ có thể dùng hai tay che mặt, cứng rắn chống đỡ hơn mười đạo kiếm khí.
Trong nháy mắt, người Tiêu Phong máu chảy đầm đìa, làn da vốn cứng rắn cũng không thể hoàn toàn phòng ngự trước kiếm khí Trúc Cơ kỳ.
Tiêu Phong còn chưa rơi xuống đất, trên lôi đài xuất hiện một bàn tay đá khổng lồ hung hăng tóm về phía Tiêu Phong.
Bàn tay đá kiên cố bóp Tiêu Phong rất mạnh, khiến Tiêu Phong không thể động đậy.
Thắng bại đã phân!
Mã Hưng Nghiệp nhìn Tiêu Phong còn đang ra sức giãy dụa, một tay khống chế bàn tay đá nắm chặt, khuôn mặt nở nụ cười nói: "Luyện thể chung quy vẫn là tiểu đạo, không vào Trúc Cơ cuối cùng cũng chỉ là con kiến hôi!”
Mã Hưng Nghiệp đương nhiên nhìn thấy trước đó Tiêu Phong giống như chiến thần nên đương nhiên đã dồn hết tinh thần để đối phó với Tiêu Phong, xem ra là hắn lo lắng quá nhiều, vừa rồi Tiêu Phong ở trên lôi đài giống như chiến thần, nhưng ở trước mặt Trúc Cơ kỳ vẫn như cũ, không hề có sức phản kháng!
Tiêu Phong bị bàn tay đá giam cầm, thúc giục khí huyết toàn thân, gân xanh trên mặt nổi lên, ra sức muốn giãy dụa nhưng không thể tránh thoát bàn tay đá.
Hắn sẽ thua sao?
Sao có thể thất bại như thế này!
Tiêu Phong giận dữ quát: "Đã đi tới nơi này, sao ta có thể thua được! Mệnh ta do ta không do trời!”
Vừa dứt lời, toàn bộ xương cốt Tiêu Phong đều kêu răng rắc, một luồng sóng khí cường đại từ trong người Tiêu Phong cuồn cuộn tuôn ra, bàn tay đá vốn vững chắc bị sức mạnh của Tiêu Phong làm vỡ nát tại chỗ!
Mã Hưng Nghiệp vốn nắm chặt nắm tay liền chật vật lảo đảo lui lại.
âu Dương ở trong tháp chuông cười ha ha, giơ tay lên vỗ tay.
Giống như đang vui vì mình thắng hai khối linh thạch, cũng giống như vô cùng tán thưởng Tiêu Phong.