Mục lục
Võ Động Thiên Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dưới chân núi ngoài bìa rừng Xà Bàn sơn. Đồ Nguyên Tán mang theo người nhà Đồ thị truy đuổi đến đây liền không xâm nhập vào. Hắn cảm giác rừng cây bên kia có động tĩnh

Thì ngay lúc này, phía xa một gã Thiên Đồ chiến sĩ tham báo ở tiền phương thúc ngựa chạy đến, bẩm báo nói:

- Tộc trưởng, phía trước phát hiện một nhóm nhân mã người nhà Giang thị, sắp hướng bên này đi tới!

- Ừm, xem ra lão Giang Thụ Hùng này rõ ràng cũng không chậm so với chúng ta bao nhiêu a!

Đồ Nguyên Tán hướng sâu về phía trong rừng cây nhìn thoáng qua, nói:

- Phân phó xuống phía dưới, cấp tốc bố trí, bày mở trận địa, ân cừu hai nhà Đồ - Giang, hôm nay kết thúc ở đây.

Đang truyền lệnh thì bỗng một tên Thiên Đồ chiến sĩ khác ra ngoài điều tra chạy trở về bẩm báo:

- Tộc trưởng, trong rừng cây có tiếng tranh đấu, thuộc hạ phát hiện có năm con ngựa sát bìa rừng, trong đó một con là truy vân mã của thiếu gia Thiên Hà, xem ra thiếu gia Thiên Hà đang ở trong rừng rậm!

Đồ Chính Minh ở bên cạnh Đồ Nguyên Tán, thúc ngựa đứng yên, nghe tin này liền nói:

- Nếu Thiên Hà đang ở trong rừng, vì sao vẫn không phát tin ra. Có thể gặp chuyện gì nguy hiểm không, chúng ta...

Vừa nghe Đồ Chính Minh nói chuyện, Đồ Nguyên Tán đột nhiên biến sắc, trầm giọng nói:

- Tranh đấu trong đó, cũng có thể là Thiên Hà gặp người nhà Giang thị chặn đánh.

- Tộc thúc, vậy ta đi tiếp ứng. Nếu như người nhà Giang thị tới trước một bước, đứa nhỏ kia phỏng chừng sẽ có nguy hiểm!

Đồ Chính Huy giục ngựa bước tới nói.

Đồ Nguyên Tán gật đầu nói:

- Chính Huy đi tiếp ứng. Bất kể trả giá thế nào, nhất định không để đứa nhỏ này phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, số phận tương lai Đồ thị chúng ta gửi gắm trên người nó, không cho phép chuyện gì xảy ra!

Đồ Chính Huy trịnh trọng gật đầu, liền mang theo một đội thiên đồ chiến sĩ tầm mười người cấp tốc lao vào rừng cây. Ngay khi Đồ Chính Huy tiến nhập rừng cây, không lâu sau đó nhân mã Giang thị cũng đã chạy tới đây, đằng đằng sát khí, hai bên vừa gặp nhau, không khí trong sát na bùng lên ngọn lửa cừu hận.

Nhất là kẻ cưỡi ngựa đi đầu Giang Thụ Hùng vừa thấy lão cừu nhân, hai mắt đã đỏ bừng, râu mép rung lên. Hận không thể lập tức đi tới cắn chết đối phương. Nhưng thấp giọng truyền âm nói:

- Phái một đội người lập tức chạy tới trong rừng cây trợ giúp bọn Nhất Minh. Lão tử tự mình xuất chiến, cần phải giết sạch toàn bộ người bên trong rừng cây. Nhất là tên tiểu tử Đồ gia kia!

Quả nhiên là cáo già, tuy trước mắt lửa giận công tâm, nhưng còn không quên bày ra bố trí, người nhà Giang thị phía sau dưỡng thương được hơn một năm rồi, giờ đã khôi phục toàn bộ, nghe Giang Thụ Hùng an bài, liền lặng lẽ lui dần về phía sau, trước mấy người yểm hộ che chắn, cấp tốc lẻn vào rừng cây.

Trong mắt Đồ Nguyên Tán hiện lên một tia tinh quang, hắn phát hiện thấy hành tung một số người nhà Giang thị, trong lòng sát khí nổi lên.

Bất quá hắn cũng không nói gì, hắn biết tam đệ nhất định sẽ tới trước đó trợ giúp Thiên Hà. Hắn chẳng qua vẫn nhìn vẻ mặt già nua phẫn nộ đầy vặn vẹo của Giang Thụ Hùng, trong lòng có chút thoải mái, cười to ba tiếng, nói:

- Giang lão nhi, tư vị bị chặt đứt căn cơ như thế nào, thiên tài Giang gia mấy năm nay được bồi dưỡng, luôn pha trò với người nối nghiệp của Đồ thị ta. Nhưng hôm nay, vị kia ở nơi nào vậy, lão phu thật muốn kiến thức một chút, vậy mà hôm nay làm sao thế. Ah haha...

Tiếp đó, một tràng tiếng cười nhạo vang lên từ người nhà Đồ thị, nhất là khi nghĩ đến Giang thị suốt một năm nay, không nói người bị tử thương đã không ít, lần này thậm chí bị chặt đứt cả gốc rễ, nguyên khí đại thương, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ khoan khoái dâng lên.

Giang Thụ Hùng nghe những lời này, trong lòng đau đớn như bị dao cắt, trừng trừng hai mắt vằn huyết hồng nhìn Đồ Nguyên Tán, nghiến răng nghiến lợi đáp trả:

- Hôm nay, ở đây là nơi người nhà Đồ thị táng thân, nếu ngươi không chết, thì chính là ta vong!

- Buồn cười, Giang thị bị một hài nhi trong nhà của ta chỉnh sửa, kết quả căn cơ tận diệt, còn dõng dạc vọng ngôn muốn tiêu diệt Đồ thị. Hôm nay gặp nhau ở đây, liền muốn xem rõ ràng là nơi táng thân của ai!

- Vậy tiếp chiêu đi, lão phu phải diệt sát lão nhi ngươi, tiếp đó diệt sạch người Đồ thị!

Giang Thụ Hùng vừa nói, cả người liền như một con mãnh hổ, phi thân đến bên kia, khí thế uy áp cường đại của một vị Tông Sư bộc lộ ra khiến cho rất nhiều người Đồ thị cảm nhận được sức ép mạnh mẽ, không khỏi tự lui về sau mấy bước, tâm huyết bất chợt bốc lên, khó lòng kiềm chế.

Đồ Nguyên Tán thấy thế, sắc mặt trầm xuống, khí thế trên người bỗng bộc phát như phong lâm sơn hỏa, như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, vừa xuất đã va chạm với khí thế của Giang Thụ Hùng, không khí xung quanh tựa như bị xé rách, phảng phất nổi lên một trận bão. Cây cối hai bên lay động rào rạt, bụi cuốn tứ tung.

Chỉ là giao phong khí thế của hai vị cấp Tông Sư, mà như kinh đào hải lãng, như nước gặp lửa, từng đợt từng đợt không khí bạo nổ, mặt đất chợt rung động, khắp nơi cây cối bị phong quyển cuốn bay bật cả gốc, khiến cho thiên địa biến sắc.

Người Đồ thị sớm đã bày trận, cho nên không bị ảnh hưởng lớn, nhưng một phương nhân mã Giang thị tới vội vàng, lại trùng hợp gặp nhau tại đây, còn chưa chuẩn bị trận thế, lúc này đã bị khí thế hai vị tông sư phát ra ảnh hưởng, chỉ có thể lùi lại tránh phong mang, Đồ Chính Minh thấy cơ hội đã tới, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, quát lớn:

- Sát!

Nhất thanh lệnh hạ, các huynh đệ Đồ thị lập tức rút vũ khí. Đồng thanh hét lớn hướng địch nhân xông lên. Song phương bỗng triển khai một hồi quy mô hỗn chiến. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cùng lúc đó...

Vân Thiên Hà phóng xuất Khôn Nguyệt Bích, đỡ một kích cuồng bạo của Giang Nhất Minh, vũ khí của hắn kích phát linh khí gặp ngày đầu tháng. Cho nên hình thành một đạo lực lượng phòng ngự còn chưa được ổn định hoàn toàn.

Chịu lực phản chấn của Giang Nhất Minh, Khôn Nguyệt Bích vừa hình thành màng bảo vệ đã có dấu hiệu nứt vỡ, suýt nữa bị phá trừ. Nội tạng Vân Thiên Hà đồng thời bị chấn động, yết hầu nấc lên, khóe miệng đã tràn ra tơ máu.

Tuy nhiên trong sát na Giang Nhất Minh thấy thế bỗng cười gằn, lộ ra sát ý đầy tham lam. Vân Thiên Hà liền nhanh chóng thúc dục toàn bộ tinh khiếu, dốc hết tinh linh khí để cho Khôn Nguyệt Bích hấp thu, khiến cho màng bảo vệ trong suốt nhanh chóng được tu bổ, ổn định vững vàng.

Có Khôn Nguyệt Bích tạo ra màng bảo vệ cường đại, Vân Thiên Hà mới thả lỏng thân hình một chút, tuy còn có thể duy trì sự phòng hộ này, thế nhưng hắn muốn chủ động xuất kích lại không thể được.

Nếu như một khi hắn phân tâm, tách rời Khôn Nguyệt Bích thì màng bảo vệ do Khôn Nguyệt Bích phóng xuất kia sẽ dần dần biến mất. Cho nên nếu Vân Thiên Hà vẫn ở trong sự phòng hộ này, rõ ràng là không thể đi công kích đối phương. Quả nhiên như lời Thương Nguyệt nói, vật này đơn thuần chỉ là một kiện lợi khí phòng hộ tuyệt hảo mà thôi.

Đối với một kiện phòng ngự đều có thể phản chấn khiến đối phương chịu thương tổn, cao kiến của Thương Nguyệt thật đúng là có tác dụng.

Giang Nhất Minh không thấy Khôn Nguyệt Bích hình thành một đạo phòng hộ kia. Tâm trạng hắn hiện giờ chỉ muốn giết chết Vân Thiên Hà, nên một mực xông lên như hổ điên.

Thế tiến công đầy cuồng bạo hơn lúc trước, tuy từ đầu đến cuối hắn không nhìn thấy Vân Thiên Hà dùng vật gì đỡ được công kích của hắn, nhưng xem vẻ mặt của Vân Thiên Hà khóe miệng có tơ máu chứng tỏ đã bị nội thương, cùng với quyết tâm và ý chí phải giết được Vân Thiên Hà, khiến Giang Nhất Minh càng tỏa ra sát ý mãnh liệt, hùng hổ xông lên không suy nghĩ kĩ càng.

Hiện tại Khôn Nguyệt Bích đã ổn định, Vân Thiên Hà liền nhanh chóng suy nghĩ vấn đề cần xử lý tiếp theo. Hắn đối với Khôn Nguyệt Bích thập phần tự tin, cho nên lúc Giang Nhất Minh tiếp tục xông lên lần thứ hai. Vân Thiên Hà chỉ cười nhạt, khoanh tay đứng nhìn nghiền ngẫm Giang Nhất Minh đang xông tới, như đang xem một trò hề.

Giang Nhất Minh thấy nhãn thần Vân Thiên Hà đầy quái dị. Trong lòng tự nhiên máy động, tiểu tử này vừa làm cái gì, thật sự cổ quái. Nhưng thế công đã đến, không còn kịp suy nghĩ, một quyền mang theo khí thế lôi đình vạn quân, cuồng bạo phóng ra...

Nhưng ngay lúc tiếp cận tiểu tử kia còn không tới ba thước, hắn bỗng nhiên cảm giác được đầu quyền lại một lần nữa như đánh trúng mặt tường mềm mại.

Oanh !

Lần này, Giang Nhất Minh cảm thấy hối hận!

Hắn cảm giác ngay lúc chính mình liều mạng dốc một kích hết toàn lực chạm vào mặt tường không nhìn thấy kia, sự mềm mại của nó như hấp thu hết lực công kích, rồi một lần nữa phản xạ trở lại, mà trong lực phản chấn đó, có một cỗ lực lượng ý chí cực kỳ cường đại hướng hắn áp bức xông đến khiến hắn phải run rẩy, để hắn cảm giác được sợ hãi, làm hắn thấy được chính mình nhỏ bé hèn mọn giống như con kiến hôi.

Loại ý chí này, khiến cho tâm thần hắn kịch chấn, cùng với luồng lực lượng phản chấn, làm cho Giang Nhất Minh lại một lần nữa phun một ngụm tiên huyết, thân thể thoái lui hơn mười bước. Tới cuối cùng còn không thể đứng vững, một chân phải quỳ trên đất.

Sau đó, Giang Nhất Minh liền kịch liệt thở hổn hển, tâm thần hắn vừa phải gánh chịu sự ảnh hưởng của ý chí cường đại kia, nên thân thể không ngừng đang run rẩy, cỗ ý chí thiên cảnh võ tôn làm cho hắn sợ hãi, cảm giác vô lực như bị xem bằng con kiến hôi.

Vân Thiên Hà vừa đỡ thế tấn công cuồng bạo của Giang Nhất Minh, nhưng xem ra không chịu ảnh hưởng gì, chỉ là đối thủ của hắn bạo tập một quyền, dưới sự chống đỡ của Khôn Nguyệt Bích, khiến tinh linh khí trong cơ thể hắn phảng phất như bóng cao su bị xì hơi. Xem ra bị công kích càng mạnh, Khôn Nguyệt Bích tiêu hao tinh linh khí lại càng lớn. Một kích kia của Giang Nhất Minh, gần như sắp hấp đi hơn phân nửa tinh linh chi khí trong cơ thể hắn.

Bất quá chớp lấy cơ hội, Vân Thiên Hà cũng không dám tiếp tục để tinh linh chi khí kịch liệt tiêu hao, Giang Nhất Minh bị ý chí thiên cảnh võ tôn của Thương Nguyệt phản chấn làm thương tổn tâm thần, đây chính là cơ hội tuyệt hảo để hắn phản công.

Kình khí đề thăng, tâm trí vừa phân thần, Khôn Nguyệt Bích liền đình chỉ tinh lực hình thành màng bảo vệ.

Vân Thiên Hà không phi thân tấn công Giang Nhất Minh, tuy Giang Nhất Minh bị phản chấn thương tổn tâm thần, nhưng kỳ thực thân thể lại không bị thương tổn gì lớn, sức chiến đấu của hắn còn rất mạnh, tên này là Võ Sư đỉnh phong gần đột phá Tiên Thiên, thực lực không thể xem thường. Hắn thấy ba người Tinh Mông hiện tại đang ở thế hiểm cảnh, vội vàng xông qua cứu viện.

Sáu gã hắc sát chiến sĩ triển khai vây công đối với ba người Tinh Mông. Khiến ba người cực kỳ trầy trật, tuy phối hợp ăn ý, nhưng rõ ràng những chiến sĩ hắc sát này thực lực đều tương đối cường đại, Vân Thiên Hà từ phía sau xông lên, tinh viêm kình khí tựa như đạn pháo phóng ra, hóa giải thế công của một gã chiến sĩ hắc sát đang tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Tinh Diệu.

Trong một cuộc chiến đấu đồng cấp khác, thực lực Vân Thiên Hà thể hiện rất rõ ràng, cho dù là hắc sát chiến sĩ thực lực bát cấp Võ Sư, nhưng kình khí gây thương tổn và tác dụng phụ trợ cường hiệu của bọn hắn thua xa Vân Thiên Hà, tiếp đón một quyền xong, ảnh hưởng của tinh hàn cực lạnh, khiến động tác của bọn chúng sinh ra cứng nhắc, đã tạo ra chỗ hở trí mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK