Vân Sách vừa giải mã kí hiệu Vân Thiên Hà truyền tới, liền đứng dậy, cấp tốc rời thập trọng điện.
Đi tới ngoại điện triệu gấp Khôn Linh lão tổ đến nói:
- Thiên Hà hiện nay đang trấn áp ở hai phong ấn Huyết Hà U Tuyền cùng với Ám Tinh Vực. Hiện tại lực lượng ngoại giới tạm thời sẽ không xâm nhập được phiến không gian ở giữa, hơn nữa Thiên Hà đã triệt để phong ấn cửa vào thông hướng từ hư giới di sinh tới thế giới này, cho nên chúng ta đã không cần cố kỵ điều gì nữa, mau chóng thực hiện kế hoạch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghe xong lời này, Khôn Linh lão tổ hơi nhíu mày nói:
- Nói như vậy, chúng ta có thể bắt đầu hành động tiêu diệt Thiên Ám Điện và Trường Sinh Giáo?
Vân Sách gật đầu, nói:
- Ngươi đi thông tri các vị lão tổ, cần đẩy nhanh, nắm chắc việc bày trận, việc tiến công chiếm đóng, đã có thể chính thức triển khai.
... Mai Châu, Quan Hải Các.
Một bóng hình xinh đẹp đang đứng trên vọng hải các, đôi mắt chỉ hướng nhìn về phía xa, nơi le lói chút ánh sáng lam sắc đạm nhạt, có phần ngây người.
Mặc dù không thấy rõ nơi kia đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng Tầm Nguyệt biết, người trong lòng của nàng nhất định đang xuất hiện ở đó.
Lúc này phụ cận xuất hiện một vị thanh niên mặc thanh sam, tay cầm chiết phiến chậm rãi từ bậc thang bước đến giữa đình. Hắn không tiến tới quầy rầy nàng mà chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế đá, ngắm nhìn bóng lưng của nàng đến xuất thần.
"Vì sao?"
"Vì sao nàng đã gả cho người khác?"
"Vì sao chính mình không sớm xuất hiện ở thế giới này?"
"Vì sao mình không gặp nàng sớm hơn?"
Triệt Ngư cứ mỗi lần nhìn ngắm bóng hình xinh đẹp ấy, ý niệm trong lòng luôn luôn dâng trào, không nhịn được cứ tự đi chất vấn bản thân hắn, cứ mỗi khi thấy nàng, là tâm tình của hắn lại biến động, luồng ý niệm đó cứ như độc dược, ăn mòn dần tâm trí hắn, khiến hắn như lún sâu vào một cái vòng luẩn quẩn, càng nghĩ tới càng khó thoát ra...
Triệt Ngư không hiểu, vì sao hắn mỗi lần nhìn thấy Tầm Nguyệt mới xuất hiện cảm giác này? Mặc dù hắn biết Tập Diên si tình với hắn. Thế nhưng hắn thủy chung đối với nàng không có chút tình cảm, không có chút cảm giác. Ngược lại từ lúc gặp Tầm Nguyệt, sâu trong nội tâm hắn luôn xuất hiện niềm yêu thương khát khao mãnh liệt.
Hắn biết, hắn đã yêu Tầm Nguyệt mất rồi, yêu một người phụ nữ đã có chồng, điều này khiến hắn cảm thấy mâu thuẫn, tràn đầy khổ não, chỉ có thể đem phân tình cảm này chôn chặt dưới đáy lòng. Hắn sợ bị nàng phát giác, nếu như nàng phát hiện ra điều này, có lẽ nàng sẽ lập tức ly khai nơi này.
Mỗi ngày đều có thể thấy nàng nhìn hắn là tốt rồi, hắn không muốn Tầm Nguyệt ly khai, cho nên hắn mới chôn chặt mọi thứ xuống sâu tận đáy lòng, không để cho Tầm Nguyệt cảm thấy điều gì khác lạ ở hắn.
Bỗng nhiên, Tầm Nguyệt xoay người lại, thấy Triệt Ngư ngồi ở trong đình, nàng hơi bất ngờ, một lát mới mở miệng nói:
- Ta tới đây đã nhiều ngày, ngươi vẫn lưu ta ở đây... Sự tình vẫn không thấy có chút tiến triển gì, cho nên hôm nay ta dự định quay về, ta phải trở lại vấn an tỷ tỷ và bà bà, mong Triệt Ngư các hạ không lấy làm phiền lòng.
- Hả, ngươi, ngươi phải quay về?
Triệt Ngư đang suy nghĩ mông lung, nghe xong tinh thần chợt tỉnh tảo, vội đứng dậy nói:
- Tư tưởng người phàm tục thập phần mù quáng, bọn họ có đôi khi thường chỉ lo lợi ích được mất trước mắt, cho nên muốn thuyết phục tất cả cùng hợp lực thật sự rất phiền phức, tuy rằng hiện tại có chúng ta đứng ra trấn giữ, bọn họ vẫn không dám có làm gì vọng động, nhưng thực chất bọn hắn vẫn chưa chết tâm muốn chiếm đoạt Mai Châu, khó có thể thay đổi. Hơn nữa chúng ta cũng phải vì tương lai sinh tồn của long nhân tộc cho nên cũng không thể quá tin tưởng, trông cậy vào những kẻ nhân tộc ngu muội này, có được tác dụng gì?
Tầm Nguyệt hơi nhíu mày nói:
- Giờ đây sự nguy hiểm của dị linh càng lúc càng nghiêm trọng, cho dù di chuyển, sợ rằng đến lúc đó cũng không có chút nào tốt đẹp cả. Các ngươi không nghĩ làm thế nào đối kháng dị linh, lại chỉ nghĩ tới tranh đoạt mảnh không gian sinh tồn này? Chuyện này cùng trốn tránh có gì khác nhau? Lẽ nào các ngươi chỉ nghĩ thế giới này có phu quân của ta là sẽ an toàn rồi?
Triệt Ngư thấy thần thái của Tầm Nguyệt, có chút xấu hổ, lập tức chữa lời:
- Là ta nói lỡ, chỉ là thuận miệng nói một chút, ngươi không nên để trong lòng, kỳ thực ta...
- Sư huynh, không tốt rồi, sư huynh...
Ngay lúc Triệt Ngư đang muốn phân trần thì thanh âm của Tập Diên đột ngột truyền đến, cắt ngang cuộc nói chuyện, sau đó xuất hiện một đạo thân ảnh như hỏa hồng vội vã lao tới bên người hắn, đảo mắt liếc thấy Tầm Nguyệt liền vội ôm chặt lấy cánh tay Triệt Ngư.
Triệt Ngư muốn gỡ cánh tay Tập Diên xuống, nhưng Tập Diên lại cố tình ôm rất chặt, không chịu buông ra, Tầm Nguyệt thấy vậy chỉ thản nhiên nói:
- Hai người cứ việc nói chuyện, cáo từ.
Dứt lời, Tầm Nguyệt liền ly khai, Triệt Ngư vốn muốn đuổi theo, nhưng Tập Diên cứ lôi kéo cánh tay hắn lại, kêu lên:
- Sư huynh, huynh làm sao vậy, cô ta đi thì kệ cô ta, lưu ý làm gì, hơn nữa người ta đã là gái đã có chồng, lẽ nào ngươi muốn...
Triệt Ngư không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta vừa nói chuyện, muội hẳn là nghe trộm hết à, bất quá muội có chuyện gì mà bộ dạng bối rối như vậy, nhanh nói đi?
Tập Diên lúc này mới nghĩ tới chuyện chính sự, liền nói:
- Sư huynh, mới vừa rồi người của Nhật Tông đến thông báo, phong ấn môn khẩu câu thông từ hư giới di sinh đến thế giới này đã bị người phá hỏng triệt để, hiện giờ ở đó sừng sững xuất hiện một tòa thông thiên cự tháp tọa trấn, chấn nhiếp bọn dị linh, sợ rằng chúng ta cũng không trở về được nữa, phải làm sao bây giờ a?
- Chuyện này nguy rồi
Vừa nghe Tập Diên nói xong, Triệt Ngư triệt để phục hồi tinh thần, đứng bật dậy, bắt đầu đí đi lại lại trong đình. Tập Diên hiếu kỳ mở miệng:
- Sư huynh, rốt cuộc làm sao vậy?
Triệt Ngư vẫn rảo bước nói khẽ:
- Sư tôn đã từng giảng giải cho ta biết phiến không gian này có tam kiện thánh vật từ thời thượng cổ lưu lại bởi ngự giả thiên tru, người dặn ta lưu ý nếu như phát hiện có chuyện gì khác thường, sẽ phải ngay lập tức phát tin hội báo cho sư tôn. Chuyện nạn kiếp lần này chúng ta có thể mượn nhờ thánh vật kia tránh thoát một kiếp.
Thế nhưng ta lại quên mất chuyện này, mà bây giờ ở môn khẩu hư giới dĩ nhiên xuất hiện một tòa thông thiên cự tháp trấn áp, xem ra đó chính là một trong tam kiện thánh vật. Không kịp hội báo tin tức trọng yếu này cho sư tôn, hiện tại môn khẩu bị chặn, chúng ta không thể quay về, sư tôn cũng không biết chuyện mà tới, chẳng khác nào chúng ta đã bị cách ly với họ. Toàn bộ kệ hoạch cũng triệt để mất đi ý nghĩa.
- Vậy bây giờ phải làm sao a, sư huynh, nếu không chúng ta hợp lực, đẩy ngã tòa tháp?
- Hồ đồ, muội cho rằng tòa tháp kia là kiến trúc bình thường? tựu dựa vào sức lực hai người, chưa cần nói đến chuyện đẩy ngã được nó hay không, muốn tiếp cận được nó đã vô cùng khó khăn, nếu thực lực không đạt đến huyễn diệt chi cảnh, đồng thời chưa lĩnh ngộ pháp tắc lực lượng mà dám có ý định đẩy ngã nó, chỉ có chịu hậu quả bị sức mạnh của tòa tháp phản phệ, không có chút ý nghĩa nào.
- Sư huynh, nếu như vậy không bằng chúng ta ở nơi này sinh sống đi...
Tập Diên đột nhiên đỏ mặt, si ngốc ngước nhìn hắn nói:
- Muội nghĩ kết phu thê cùng sư huynh, sinh ra một lứa long tử long tôn, ở nơi này cũng không có người dám ước thúc chúng ta, cứ như vậy sống thật yên bình, sư huynh nghĩ sao?
- Hồ đồ!
Triệt Ngư sắc mặt trầm xuống nói:
- Hiện tại nguy cơ của tộc nhân còn chưa giải quyết, ngươi lại nghĩ tới những chuyện này..., lẽ nào ngươi không nghĩ tới tương lai của tộc nhân hay sao, cha mẹ của ngươi thì sao, trưởng bối của ngươi làm sao đây, xa hơn nữa là họ hàng, tộc trưởng viêm tộc, ngươi đã lo lắng nghĩ tới bọn họ chưa?
Vừa nghe những lời này, Tập Diên chợt khóc nói:
- Sư huynh, vậy huynh nói chúng ta phải làm sao đây?
Triệt Ngư lúc này cũng sửng sốt, hắn cũng không biết nên làm thế nào bây giờ mới tốt nhất, liên hệ giữa bọn họ và tộc nhân đã bị gián đoạn.
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới người có tư cách và năng lực sử dụng thánh vật, Triệt Ngư đột nhiên liên tưởng tới Tầm Nguyệt, nghĩ thầm:
- Đi nhờ nàng hỗ trợ nói một chút xem sao?
- Thế nhưng người ta dựa vào cái gì biện hộ giúp chúng ta bây giờ, để nam nhân của nàng mở cửa khẩu, đưa người viêm tộc di chuyển đến đó, chuyện này không có khả năng...
Trong khi Triệt Ngư đang tràn đầy mâu thuẫn, Tập Diên đột ngột nói:
- Sư huynh, nếu không chúng ta bắt nữ nhân kia lại, dùng nàng áp chế trượng phu của ả, khiến hắn mở phong ấn nhập khẩu hư giới cho chúng ta, nếu hắn không mở để chúng ta rời đi, hoặc để cho tộc nhân của chúng ta đến, ta sẽ giết nàng?
Triệt Ngư vừa nghe lời này, cũng chỉ lắc đầu cười nhạt trả lời:
- Muội cho rằng chúng ta có tư cách gì bắt nữ nhân của hắn đến áp chế hắn, giả như hắn trái lại dùng sự diệt vong của toàn bộ viêm tộc bắt bè chúng ta, muội nói chúng ta phải làm gì bây giờ? Hắn nếu đã có thể sử dụng thánh vật, như vậy thực lực của hắn đã đạt tới huyễn diệt chi cảnh rồi, muội đã nghĩ tới người có thực lực như vậy, tiêu diệt một viêm tộc sẽ không có khả năng?
- Vậy... sư huynh, huynh nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ, muội đều nghe lời huynh" Tập Diên từ trước đến giờ luôn không có chủ ý gì, mọi chuyện đều y theo triệt ngư nói.
Triệt Ngư thở dài nói:
- Xem ra hy vọng của chúng ta chỉ có thể đặt ở trên người sở quốc này, bất quá nguy cơ bây giờ đã khiến cho bọn họ sớm nhận thức đến sự lợi hại của dị linh, chờ vượt qua kiếp nạn này chúng ta vẫn có một con bài chưa lật, lại có thể phân rõ số mệnh, đến lúc đó trong tay chúng ta rốt cuộc mới có lợi thế chân chính.
...
Mai Châu thành, diệp phủ.
Tầm Nguyệt vừa trở về, chuẩn bị thông báo cho diệp lão một tiếng nàng còn cần đi về tàng long đại điện một chuyến, nhưng vừa mới trở lại diệp phủ, đã thấy bộ dạng cấp bách của diệp lão gấp gáp đi tới.
- Diệp lão, ngươi cấp bách như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Tầm Nguyệt nói.
Diệp lão đạo:
- Phu nhân, lão phu đang muốn đi tìm người đây, trước tiên hồi phủ rồi nói chuyện tiếp đi.
Tầm Nguyệt theo diệp lão hồi phủ, chỉ thấy một vị thanh niên cùng một vị lão giả đã ở trong quý phủ, thông qua diệp lão giới thiệu, vị thanh niên này và lão giả, chính là diệp cương tiêu và Lâm Cận Hiên
Vừa ngồi xuống, Tầm Nguyệt nói:
- Diệp lão, đã phát sinh chuyện gì?
Diệp lão hướng Lâm Cận Hiên nói:
- Lâm lão, ngươi kể lại kỹ cảng tỉ mỉ cho phu nhân nghe?
Lâm Cận Hiên nói:
- Là thế này, từ lúc đợt tấn công của thần thụ quốc bị hải quân bên ta bình tĩnh ngăn trở từ ngoài biển, thần thụ quốc liền không có thêm động tĩnh gì, chỉ là gần đây trường sinh giáo không biết từ chỗ nào thu được nhất kiện bảo vật, chỉ đơn giản dùng một viên cổ thụ là có thể khởi động một hòn đảo di động, hiện nay hòn đảo di động này đang nhằm chính hướng Hải Châu trôi đến, hơn nữa trên hòn đảo di động này lệ khí rất dày đặc, phàm là binh sĩ hải quân tiếp xúc tới nó đều thần bí biến mất.
- Một hòn đảo di động?
Tầm Nguyệt không hiểu hỏi lại:
- Tại hải ngoại không phải vẫn có Nam Minh Quang Thiên kiềm chế Trường Sinh Giáo, lẽ nào có biến cố phát sinh?
- Đúng vậy sao, Tiểu Diệp, ngươi tới đây chỉ để nói thế thôi?
Lâm lão nhìn thoáng qua Diệp Cương Tiêu.