Mục lục
Võ Động Thiên Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Nếu như ở đây xuất hiện mấy cỗ hơi thở khiến ngươi chán ghét, vậy ngươi cứ xuất thủ diệt bọn hắn cũng được.

Vân Thiên Hà hướng Trữ Vọng nói một câu, rồi tựa như chỗ không người, hướng về phía phương vị của Tinh huyễn cảnh thuộc tổng đàn của Tinh Môn mà bay đi.

Đương nhiên, Vân Thiên Hà và Trữ Vọng cứ như vậy trắng trợn xuất hiện giữa tổng bộ của Tinh Môn, không nhìn đến sự tồn tại của mọi người, trên đỉnh đầu của bọn họ bay tới bay lui, đương nhiên khiến cho cao thủ trong Tinh Môn cảnh giác.

- Người nào dám xông vào thánh đàn của bổn môn.

Lúc này ở phía sau Vân Thiên Hà, một tiếng rống lớn truyền đến. Người này công lực hùng hậu, cũng là cao thủ địa cảnh. Vân Thiên Hà còn chưa hạ xuống đã bị người nọ chặn lối đi.

Khóe miệng Vân Thiên Hà nhếch lên một nụ cười nhạt, hắn híp mắt quan sát người này, thấy người này chỉ khoảng tuổi trung niên, hai tròng mắt tinh lệ lóe ra ánh sáng, khí huyết sát cực kỳ ngưng trọng, vừa nhìn là biết một kẻ khát máu.

Người này vừa thấy đã khiến cho người ta thấy một loại cảm giác tà ác, khiến cho tâm không khỏi sinh ra chán ghét, không cần hỏi cũng biết trong tay người này không biết đã nhiễm bao nhiêu máu người mới đến được cảnh giới hôm nay. Nhất định là dùng phương pháp tu luyện tà ác.

Người nọ chặn ngay trước đường lên núi, hướng về phía Vân Thiên Hà mà gào thét, xuất thủ chính là một kích trí mạng mang theo sát khí mãnh liệt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đối với người như thế, Vân Thiên Hà đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, trước huyết ảnh trường phong gào thét đang xông đến, hắn ngừng lại, hai tay chắp sau lưng, thân người hơi chuyển, một kích kia bắn thẳng vào nham thạch trên núi, nham thạch cứng như đá bay khắp bầu trời.

Sau đó Vân Thiên Hà hạ xuống, dự định xuất thủ giết người này, hắn đột nhiên cảm thấy trong tinh huyễn cảnh tuôn ra một cỗ khí tức của tinh phách, nhưng lại chậm rãi lan tràn cùng với hai cỗ khí tức rất mạnh nữa.

Mà hai hơi thở này khiến Vân Thiên Hà hơi xúc động, bởi vì trong đó có một cỗ khí tức phi thường cường đại, cảnh giới còn hoàn toàn cao hơn hắn. Nếu vậy vị kia chắc chắn là Huyền Vũ tinh, Quân Liễu.

Nhưng khi khí tức của tinh phách xuất hiện, Vân Thiên Hà lại cảm ứng được sau đó tập trung vào mục tiêu, lúc này lại phát sinh dị thường khiến Vân Thiên Hà cảnh giác, tiếp tục hướng phía tinh huyễn cảnh bay tới, cũng không để ý tới tên trung niên kia.

Trung niên kia thấy một kích trí mạng của mình bị một tiểu tử tuổi còn trẻ hơn hắn nhiều lại đơn giản né thoát, hơn nữa đối phương dường như không đem mình để vào mắt, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, không khỏi tức giận, hắn cảm giác mình bị cực kỳ nhục nhã.

Trong Tinh Môn, hắn là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, cho tới bây giờ đều là không để người khác vào mắt.

Ngược lại hôm nay, cư nhiên lại có người dám coi rẻ mình

Loại sỉ nhục này hắn sao có thể chịu được. Cho dù hắn vãn chưa biết rõ thực lực của tiểu tử kia, nhưng trong Tinh Môn hắn chỉ đứng dưới hai vị đại cao thủ, đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Càng nghĩ càng thấy bị sỉ nhục, người trung niên lúc này bạo rống một tiếng, toàn thân huyết khí tràn trề, lại một lần nữa toàn lực nhào tới, chặn lại lối đi của Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà thấy tên trung niên kia lại chặn lối mình, nhất thời thần tình lạnh lùng, trong ánh mắt muốn giết chết trung niên kia. Trong huyết khí ngút trời của tên trung niên đang cuồn cuộn xông đến, hắn phát ra một tiếng hừ lạnh, chậm rãi vươn tay ra.

Trong chớp mắt, trong hư không tựa hồ có một cỗ ý chí cự kỳ cường đại, mang theo ý chí hủy diệt của sấm sét cùng với ánh chớp sáng rực, ngưng tụ thành một đại thủ sấm sét kinh khủng.

Đại thủ kia, phảng phất chư có thể che khuất trên đỉnh đầu tên trung niên, đè ép xuống cùng với những ánh chớp lóe lên liên tục khiến cho khí huyết của tên trung niên tựa hồ bị bao phủ trong đó. Không đến chốc lát, liền bị những tia chớp đánh tan.

Cao thủ thiên cảnh.

Trung niên thấy đại thủ có chứa ý chí cường đại của sấm sét xuất hiện trong không trung đang đè xuống mình, thần tình kinh hãi, lộ vẻ thất sắc thê lương, trong lúc hắn còn chưa kịp né tránh, đại thủ kia đã ầm ầm một tiếng, đem ý chí huyết cảnh hắn phóng xuất ra đánh tan triệt để.

Ầm!

Cả người tên trung niên chấn động mạnh, hắn đã bị một đại thủ sấm sét trong hư không kia oanh kích, hắn cảm giác như bị một quả núi lớn đập vào, ngực chấn động kịch liệt, liền phun ra một ngụm máu, thân hình bay ngược ra sau.

Thế nhưng, đại thủ sấm sét kia sau khi đánh tan ý chí huyết cảnh của hắn lại không hề ngừng lại, hắn giống như là bắt một con kiến, khi hắn lại bắt đầu đè xuống, trong lòng tên trung niên kia chỉ có sợ hãi, con ngươi của hắn liên tục co rút lại, sau đó cảm giác được ý chí của mình đã triệt để bị đánh tan, số phận của mình, đã bị đại thủ kia hoàn toàn nắm trong tay, hắn làm thế nào cũng trốn không thoát đại thủ sấm sét kia.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hắn sợ hãi phát hiện mình bị đại thủ kia nắm trong tay, đại thủ phát sinh lực lượng đè ép hắn, giống như muốn bóp chết một con kiến. Hắn cản thấy cực độ lạnh lẽo cùng với một cỗ ý chỉ hủy diệt của sấm sét, trong nháy mắt đánh tan thần thể hắn, cũng đánh tan linh hồn hắn.

- Dừng tay!

Ngay khi tên trung niên gần như bị đại thủ kia bóp nát thì một tiếng hét phẫn nộ từ sau núi truyền đến, mang theo một tiếng vang kịch liệt quanh quẩn, kinh thiên động địa.

Nhưng trong tiếng bạo rống ngăn cản đó, đại thủ hư không kia vẫn không hề để ý. Chỉ thấy nhãn thần Vân Thiên Hà lạnh lùng, hắn đột nhiên khống chế đại thủ đột nhiên nắm chặt lại.

Ầm

Cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, một đoàn huyết vụ trong chớp mắt bắn ra khắp nơi. Thân thể tên trung niên nhỏ bé kia tụa như một con kiến, bị đại thủ kia siết chặt, ngay sau đó, huyết vụ phun ra chung quanh liền bắt đầu bốc cháy lên một ngọn lửa màu lam, trở thành lễ truy điệu cuối cùng của hắn.

Chỉ bằng một kích kia, người trung niên liền triệt để tan biến sạch sẽ, ngay cả một tia tinh phách thần hồn cũng không còn lưu lại.

- Khôn Lam Chi Diễm. Thật là một thủ đoạn ngoan độc.

Lúc này người phát ra tiếng bạo rống ngăn cản rốt cục cũng chạy tới, mang theo phẫn nộ cực độ cùng với một tia sợ hãi. Hắn mở to mắt trừng trừng nhìn trung niên kia bị siết chết.

Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn lão giả kia. Vừa nhìn đã thấy người này cũng với Tân Minh rất giống nhau, chính là tính chất đặc biệt, bọn họ chính là thoạt nhìn giống như người chết, thân thể khô gầy, con ngươi xám trắng, trên người có một loại sức mạnh phảng phất như được tổ hợp thành từ mấy vạn tử linh biến thành ý chí âm lệ như ma quỷ.

Không cần nghĩ, người này nhất định là sản phẩm đặc biệt của U Ám Điện – Bất tử trưởng lão.

Lúc này, Trữ Vọng đến bên người Vân Thiên Hà, liếc mắt nhìn Bất tử trưởng lão kia, nói với Vân Thiên Hà:

- Chủ nhân, người này trên người có mùi của dị linh rất nặng, sau khi bị giết chết rất có thể sẽ làm cho dị linh đào tẩu, cho nên ngươi hãy dùng biến dị khôn hỏa để tiêu diệt triệt để, ngàn vạn lần chớ để dị dinh chiếm chủ đạo trong ngoài cơ thể, bằng không ngươi sẽ rất khó đối phó.

Vân Thiên Hà đã từng biết dến Tân Minh sử dụng minh ma chiếm được loại ma thuật cấm kỵ này, là hoàn toàn để dị linh chiếm địa vị chủ đạo trong cơ thể, hút đi toàn bộ huyết khí và tinh phách của hắn nhưng trong một thời gian ngắn lại tăng thực lực lên mấy lần, đối với cao thủ thiên cảnh bình thường, xác thực là rất khó đối phó với loại người cực kỳ lợi hại này.

Gật đầu, Vân Thiên Hà thấy Trữ Vọng nóng lòng muốn thử, liền nói:

- Trữ Vọng, người này hãy giao cho ta đối phó, tăng thêm kinh nghiệm thực chiến, bất quá, trong tinh huyễn cảnh có một người thực lực rất mạnh, ta không phải là đối thủ. Bọn họ hình như đã có được tinh phách thạch. Ngươi nhanh đi đi, cần phải lấy được tinh phách thạch kia, về phần hai người kia ta đoán chắc chắn chính là hai đạo thủ của tinh tú lực, ngươi nếu như thu phục được bọn họ, thì bắt bọn họ đưa đến đây, ta có lời muốn hỏi.

- Dạ, Chủ nhân, Trữ Vọng nhất định sẽ bắt được bọn họ.

Trong mắt Trữ Vọng lúc này đã dày đặc chiến ý, nói xong, liền nhảy lên, tựa như điện quang biến mất bên người Vân Thiên Hà.

Nhưng một màn này, lại đập vào đôi mắt màu tro nguội của Bất tử trưởng lão vừa chạy tới. Bất quá, hắn thấy Trữ Vọng đi về phía Tinh Huyễn cảnh cũng không để ý tới, mà dùng con ngươi màu tro nguội kia gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thiên Hà, trong miệng phát ra thanh âm âm trầm kinh khủng như tiếng chuống báo tử:

- Tiểu tử, chính ngươi là kẻ đã giết chết đại trưởng lão Tân Minh của bản điện phải không?

- Là ta giết thì thế nào? Mấy người bị dị linh chiếm thân như các ngươi, chết đi là đúng, chí ít cũng có thể giúp thế giới này sạch sẽ hơn.

Vân Thiên Hà cảm giác được một cỗ khí tức âm trầm đập vào mặt, bất quá hắn không hề sợ hãi, dùng sức mạnh ý chí để chống đỡ, hơi thở cổ quái kia không cách nào xâm phạm vào hắn nửa phần. Hắn nhìn Bất Tử trưởng lão, thản nhiên nói:

- Làm càn!

Nghe xong lời này, trong tròng mắt của Bất tử trưởng lão đột nhiên phóng ra u quang, sát khí cũng càng đậm. Hắn cũng không tiếp tục nói nhiều, lúc này mang theo tàn ảnh như tuệ vĩ, hướng phía Vân Thiên Hà lao đến.

Bất tử trưởng lão vừa được nhìn thấy một màn Vân Thiên Hà chỉ đơn giản dùng sức mạnh ý chí của sấm sét đã đánh tan sức mạnh ý chí của tên trung niên kia, cũng đem hắn bóp nát. Hắn đã biết nếu như chỉ so đấu sức mạnh ý chí thì hắn căn bản không phải là đối thủ của người này. Cho nên hắn tranh thủ thời gian, nhanh chóng đột kích, cũng không phóng xuất ý chí để công kích Vân Thiên Hà, bởi vì hắn biết nếu hắn dùng ý chí lực đối phó với Vân Thiên Hà, ngược lại sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Cho nên vị Bất tử trưởng lão này vừa lao lên liền sử dụng sức mạnh cường đại của thân thể, đôi tay khô gầy mang theo một linh lực có tính ăn mòn. Nơi hắn đi qua thực vật nhất thời héo rũ, chết đi, thậm chí ngay cả những tảng đá cứng rắn xung quanh cũng không chịu được mà phát sinh đầy vết rạn nứt.

Vân Thiên Hà biết những quái vật này sẽ được gọi là Bất tử trưởng lão, bởi vì bọn họ chính là đem linh hồn của mình bán đứng cho dị linh, để dị linh ký sinh trong cơ thể, bọn chúng dùng khí huyết và tinh phách sinh sôi cực lớn của dị linh để hợp thể, do đó lực lượng bọn họ sử dụng càng thêm cường đại. Hơn nữa thông qua việc hút sinh mệnh tinh phách và huyết khí, bọn họ cũng có năng lực bất tử.

Cho nên đối phó với loại người bất tử này, Vân Thiên Hà không dám chó chút chậm trễ. Khi vị bất tử trưởng lão kia vừa lao lên, Vân Thiên Hà nắm chặt tay, nhất thời liền có một cỗ hỏa diễm màu lam mạnh mẽ bùng lên, không ngừng toát ra qua nắm tay của hắn.

Đối phương là lợi dụng thời gian công kích hắn, không để cho hắn dùng sức mạnh ý chí cường đại ảnh hưởng đến ý chí của mình, mà Vân Thiên Hà thì lợi dụng lúc đối phương công kích, phóng xuất ra Khôn Lam Chi Diễm để nghênh địch, hiển nhiên đem cho đối phương một việc khác thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK