Ra khỏi Luyện Nguyệt động, bên ngoài sương mù vờn quan, yên lam giăng giăng, thế nhưng Vân Thiên Hà cảm giác có chút chói mắt.
Ngọn núi ngoài Luyện Nguyệt Động, mờ ảo trong vân sơn vụ, hải trên vực sâu vạn trượng, bảy màu lấp lánh, giống như một đạo thải hồng, huyền phù giữa ba ngọn núi hùng vĩ.
Bên ngoài sơn động không thể nhìn thấy rõ cảnh sắc ngoài hai mươi bước. Vân Thiên Hà đi tới trước thạch thai di động trên xích sắt, chạm vào thạch thai di động, lập tức rót vào một cỗ lực lượng, thạch thai di động liền hướng về phía đối núi cao nhẹ nhàng trôi đi.
Đứng trên thạch thai di động thưởng thức những đám mây huyễn ảo nhiều mầu bao phủ toàn bộ Nguyệt Miểu Sơn, càng lộ vẻ mỹ huyễn tuyệt luân.
Sau khi đến đài cao trên đỉnh Huyễn Nguyệt Phong, Vân Thiên Hà hạ thạch thai di động, chỉ thấy có một vị trưởng lão Huyễn Nguyệt Phong tiến lên, hành lễ nói:
- Thái sư thúc xuất quan, đệ tử theo mệnh lệnh sư tôn, thỉnh thái sư thúc đến Huyễn Nguyệt đại điện!
- Làm phiền rồi!
Vân Thiên Hà khách khí nói một câu, liền đi theo vị trưởng lão Huyễn Nguyệt Phong này dọc theo sơn đạo đi xuống.
Đi được nửa đường, thấy vị trưởng lão này không nói một câu, Vân Thiên Hà liền hỏi:
- Trưởng lão, không biết tông chủ tìm ta tới đại điện có chuyện gì?
- Hồi bẩm thái sư thúc, việc này đệ tử cũng không rõ ràng lắm, sư tông từng nói đây là chuyện tình thái sư thúc từng giao cho, bất quá trong đại điện còn có mấy khách nhân. Chỉ cần thái sư thúc tiếp kiến một chút, có một số việc sư tôn sẽ giải thích kỹ!
Trong lòng Vân Thiên Hà tự nhiên có thể suy đoán ra được những người đó là ai, trong lòng có hơi chút bất đắc dĩ, những người này đúng là âm hồn bất tán, theo hắn một năm, bất quá tỉ mỉ ngâm lại, những người này cũng chưa từng có ác ý gì đối với chính mình, mà chính mình ngược lại còn thiếu người ta một nhân tình chưa trả, có lẽ nên đi xem một chút bọn họ tìm mình rốt cuộc có yêu cầu gì. Nếu như hợp lý, hoàn trả nhân tình này là được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Xuống sơn đạo, đi tới đại điện, chỉ thấy lúc này trong đại điện có mấy vị trưởng lão và Lộng Nguyệt, mặt khác còn có người hắn cũng coi như nhận thức, đó chính là Nam Minh Khai, Thần Hoa Diệu cùng với Vũ Phương Khinh Thần, Nam Minh Tuyết và Thần Hoa Đóa Đóa.
Cách thời gian dài như vậy, mọi người một lần nữa nhìn thấy Vân Thiên Hà xuất hiện trước mặt chính mình, trong lòng mỗi người đều hiện lên tâm tình rất phức tạp. Vũ Phương Kinh Trần ngược lại vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa nhìn Vân Thiên Hà, sau khi nhìn thấy hắn bước vào, chỉ khẽ gật đầu ý chào hỏi với hắn.
Mà Nam Minh Tuyết nhìn Vân Thiên Hà, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, trong lòng cũng cực kỳ giật mình. Trong đoạn thời gian ngắn ngủi không gặp, tu vi võ đạo của người này đã đạt tới cảnh giới rất cao.
Nam Minh Khai và Thần Hoa Diệu quan sát Vân Thiên Hà, trong ánh mắt cũng hiện lên sóng gợn, nghĩ lại trước khi bọn họ mới gặp mặt Vân Thiên Hà, hắn mới chỉ là Võ Sư cấp chín, thế nhưng chỉ mới hơn một năm, mắt thấy đột phá Tiên Thiên, quả nhiên giống như lời đồn tại Đại Đường Quốc, chính là kỳ tài võ đạo.
Nhưng mà lúc này, trong mấy người, biểu tình phong phú nhất chính là Thần Hoa Đóa Đóa. Khi nàng nhìn thấy tên ghê tởm khiến nàng nghiến răng nghiến lợi hơn một năm rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt chính mình, đầu tiên là có chút kinh hỉ, nhưng lập tức trong mắt phun lửa, nếu như không phải có mỗ mỗ và các vị trưởng bối đang đứng ở đây, nàng hận không thể lập tức nhảy tới, cắn chết hắn.
Vân Thiên Hà thu hết biểu tình của mọi người vào trong mắt, đối với nhãn thần giống như ăn thịt người của Thần Hoa Đóa Đóa làm như không thấy, lúc đi vào trong đại điện, Lộng Nguyệt liền tiến lên nói:
- Đệ tử ra mắt sư thúc!
- Sư… Sư thúc?
Nghe xong lời này, Thần Hoa Đóa Đóa liền giật mình há to miệng, có vẻ cực độ không thể tưởng tượng.
Mà vẻ mặt của Nam Minh Tuyết và Vũ Phương Khinh Thần cũng động dung giật mình, nghĩ không ra đường đường là người đứng đầu Nguyệt Tông, cư nhiên gọi một vãn bối hậu sinh trẻ tuổi là sư thúc, lúc này bọn họ cảm giác tinh thần chính mình tựa hồ có chút hỗn loạn.
Bất quá Thần Hoa Diệu và Nam Minh Khai đối với điều này đã sớm hiểu rõ trong lòng, hai người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn Vân Thiên Hà một chút, hơi gật đầu.
Vân Thiên Hà đã có thói quen đối với cách gọi sư thúc, sư thúc tổ của các đệ tử trong Nguyệt Tông, liền đáp lễ rồi quay sang nói:
- Nghĩ không ra các vị cũng tới Nguyệt Miểu Sơn, không biết các vị chấp nhất theo ta tới tận đây như vậy, rốt cuộc là có tính toán gì? Tại Đại Đường vì rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, cho nên không thể nói chuyện với các vị sớm, nếu hôm nay các vị đã tới đây, vậy thì hãy công bằng nói chuyện một lần vậy!
Lúc này Lộng Nguyệt đi tới trước mặt Vân Thiên Hà, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nói:
- Sư thúc, đệ tử giới thiệu cho người một chút trước!
Nói xong, nàng chỉ vào Nam Minh Khai nói:
- Vị này là Nam Minh Khai Thiên Đảo vực Nam Minh Quang Thiên, Nam Minh Quang Thiên tại Thiên Đảo vực cũng là một tông phái võ học lịch sử gần nghìn năm, người sáng lập chính là Nam Minh Quang Thiên, là người đồng lứa tuổi với Thương Nguyệt tổ sư, hiện tại chính là một trong những Võ Tôn Thiên cảnh không nhiều lắm trên toàn bộ thiên hạ!
Vân Thiên Hà không biết Nam Minh Khai lại có bóng lưng và lai lịch thâm hậu tới như vậy, ngược lại có chút kinh ngạc, bất quá trên mặt không chút gợn sóng, chỉ gật đầu với Nam Minh Khai, Nam Minh Khai cũng gật đầu ý đáp lễ.
Kế tiếp, Lộng Nguyệt liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, lúc này mới nhẹ nhàng kéo hắn đi tới trước mặt Thần Hoa Diệu, nói:
- Vị này chính là Thần Hoa Diệu đến từ Nam Vực Hoa Thần chính giáo, Hoa Thần Chính Giáo là một tông phái võ học kết hợp với dị thuật tương đối đặc biệt, cũng giống như Nam Minh Quang Thiên, đều là người cùng thế hệ với Thương Nguyệt tổ sư, tổ sư của các nàng cũng là một vị Võ Tôn Thiên cảnh, ta nghĩ tên của người này sư thúc nghe xong sẽ có chút ấn tượng, chính là Hoa Tố Nhan!
Nghe được cái tên Hoa Tố Nhan, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, đây chẳng phải là người mà Miên Nguyệt đã từng nói với hắn, để hắn đi tìm hay sao? Nghĩ không ra nguyên lai chính là tổ tôn của Thần Hoa Diệu luôn đi sau mông hắn. Lúc này hắn chỉ có thể cảm thán thế sự khó lường.
Giới thiệu xong, Thần Hoa Diệu mỉm cười với Vân Thiên Hà, nói:
- Trước đây có rất nhiều chuyện không biết căn nguyên, chúng ta cũng không mạo muội đề cập với ngươi ý đồ của chính mình, nhưng trong đoạn thời gian này, cũng đã xảy ra một ít sự tình, vì vậy dã tạo thành một ít hiểu lầm, hôm nay tới đây, nói vậy hẳn là có rất nhiều việc ngươi đã rõ ràng hơn nhiều, còn thỉnh buông bỏ cảnh giác đối với chúng ta!
Lộng Nguyệt lúc này lại nói:
- Tinh thần thiên túc mệnh số xuất hiện, bình thường xác thực sẽ đưa tới rất nhiều phiền phức, có một số người mang theo ý thiện tìm tới, chỉ là muốn trợ giúp người. Nhưng cũng có một số người lại mang theo ác ý hoặc là trong lòng có ý muốn chiếm đoạt, muốn lợi dùng người, thậm chí là muốn hại người, vì vậy trong đó sẽ tạo thành rất nhiều hiểu lầm. Hôm nay mọi chuyện đã giải thích rõ ràng, sư thúc tự nhiên sẽ biểu rõ mọi căn nguyên!
Vân Thiên Hà nghe xong lời này, quay sang liếc mắt nhìn Thần Hoa Diệu Diêu, lại nói:
- Sự tình lần trước, cách làm của bọn họ cũng có thể coi như không có ác ý đối với ta, chỉ là các phương lẫn lộn, ta cũng phải cẩn thận, các vị thứ lỗi chỉ là Thần Hoa tiên bối vạn dặm xa xôi đi tới Đại Đường quốc Đông vực, không biết là vì sao?
Thần Hoa Diệu nói:
- Tại lúc Thương Nguyệt thiên triệu xuất hiện, sư tổ đã từng xuất quan tìm gia tổ, nhắc nhở gia gia một việc, nàng rất muốn nhìn thấy ngươi, còn có chút gì đó muốn giao cho ngươi, vì vây gia tổ phái ta tới đây, chỉ là không ngờ trên đường phát sinh rất chuyện sự tình, ta không thể hoàn thành giao phó của tổ sư, vì vậy chỉ có thể một đường theo đuổi, để chính ngươi có thể tự mình vách qua sương mù dày đặc tự hiểu ra một ít sự tình, có thể chủ động tìm tới ta, theo ta trở lại Nam vực gặp mặt tổ sư!
Lúc Vân Thiên Hà hiểu ra, gật đầu, sau đó lại nhìn Nam Minh Khai, nói:
- Vậy không biết Nam Minh tiền bối đến đây là vì sao?
Nam Minh Khai cười cười, sờ sờ chòm râu, chỉ nói một câu:
- Gia tổ chắc nhở chuyện này, là về Tinh Khung Bí Sách.
Nghe xong lời này, trong lòng Vân Thiên Hà kịch chấn, quả nhiên cũng là nhân tố có liên quan mật thiết tới hắn, liền lập tức nói:
- Như vậy hai vị tiền bối Bắc vực và Tây vực kia, lẽ nào cũng là vì nhân tố này mà đến?
Nam Minh Khai lắc đầu nói:
- Ta đợi là bởi vì thủy chung thủ hộ một ít bí mật, cần tìm được tinh mệnh chi nhân tiếp theo đến kế thừa, mà bọn họ, cũng bởi vì một tông phái, cần tìm kiếm tinh mệnh chi nhân. Môn phái này chính là Tinh Tông đã từng biến mất tại thời kỳ đại tan biến. Nói cách khác, tổ sư của chúng ta đều là người Tinh Tông trước kia, bất quá bọn họ mênh lệnh cho chúng ta làm việc cũng có sai biệt!
- Sai biệt như thế nào?
Vân Thiên Hà hỏi.
Nam Minh Khai nói:
- Gia tổ Nam Minh Quang Thiên vẫn thủ hộ bí mật về Tinh Khung Bí Sách, việc này cũng là tại lúc trước khi ta đi giao phó, đây là một bí mật trọng đại, bất luận kẻ nào cũng không được biết, mà bọn họ là hậu nhân di lão Tinh Tông, cũng không rõ ràng lắm quan hệ phức tạp bên trong, nhưng gia tổ của bọn họ tới Đông vực tìm ngươi, tự nhiên là bởi vì Tinh Tông. Nhân tố giống như, nhưng về phần nguyên nhân cụ thể ra sao, chúng ta không biết rõ ràng lắm, hoặc là mỗi người đều tự cất giấu một ít bí mật không người nào hay, tự nhiên có mục đích riêng!
Nghe những lời nói của Nam Minh Khai, Vân Thiên Hà rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân đằng sau, liếc mắt nhìn Lộng Nguyệt, thấy Lộng Nguyệt gật đầu với hắn, trong lòng liền có đáp án, thuận miệng nói:
- Nếu là các vị bởi vì bí mật này mà đến, cũng đã thành khẩn thẳng thắn với ta, chỉ là tại hạ có rất nhiều việc vặt chưa hoàn thành, không thể lập tức đi gặp gia tổ các vị, xin thứ lỗi, đợi khi tại hạ xử lý mọi chuyện xong xuôi, nhất định sẽ tới các vực bái phỏng!
Thần Hoa Diệu và Nam Minh Khai liếc mắt nhìn nhau, chỉ hơi gật đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng lúc này Thần Hoa Đóa Đóa rốt cuộc không thể kiên nhẫn được nữa, chống cái eo nhỏ liền vọt ra, oán hận trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Hỗn đản ghê tởm, chúng ta vất vả theo ngươi một năm như vậy, kết quả câu nói đầu tiên của ngươi là muốn đuổi chúng ta, ngươi cho chúng ta là cái gì, ngươi nghĩ rằng chúng ta đang cầu xin ngươi sao?
- Đóa Đóa, không được vô lễ!
Thần Hoa Diệu thấy thế liền lớn tiếng quát bảo ngưng lại, cũng kéo Thần Hoa Đóa Đóa trở về chỗ cũ, vẻ mặt thất vọng, thấp giọng truyên âm:
- Đóa đóa, mỗ mỗ đã nói với cháu bao nhiêu lần, cháu thủy chung không nghe lời ta nói, thực sự làm ta rất thất vọng.
- Mỗ mỗ…
Thần Hoa Đóa Đóa nghe lời này liền luống cuống, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt bắt đầu trào trong hốc mắt, không nói thêm một lời, đứng phía sau Thần Hoa Diệu, bất quá cỗ hận ý trong ánh mắt của nàng nhìn Vân Thiên Hà càng lúc càng đậm.
Trong lòng Thần Hoa Diệu Diệu bất đắc dĩ, lúc này xoay người, thấy biểu tình Vân Thiên Hà nhàn nhạt, tựa hồ không để trong lòng, liền nói:
- Đóa đóa không hiểu huyện, chỗ thất lễ, mong rằng ngươi có thể thứ lỗi!
- Không sao, trong lòng nàng có oán khí đối với ta cũng là tự nhiên, ta sẽ không chú ý!
Vân Thiên Hà khách sáo một câu, lại nói:
- Bất quá, tại hạ còn chưa nói xong, ta nghĩ muốn thỉnh giáo hai vị tiền bối, có từng nghe qua cái tên Ngả Khả Phạm Ny?
Vừa nghe lời này, trong lòng Thần Hoa Diệu khẽ động, cùng với Nam Minh Khai liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Vân Thiên Hà, liền nói:
- Chuyện này gia tổ tự nhiên cũng đã đề cập với chúng ta, bất quá theo như chúng ta nghe đồn, người này nhiều năm trước đã biến mất rồi, mà Vu Thần Điện nàng sáng lập trước kia, hiện hôm nay cũng đã rời khỏi tay nàng, từ lâu hoàn toàn thay đổi. Muốn điều tra hạ lạc của nàng, xác thực rất khó khăn. Bất quá địa phương nàng từng ẩn cư qua chúng ta cũng có biết được, có thể trợ giúp ngươi một tay