An thúc lôi quyển trục ra lật qua lật lại xem vài lần, nhưng dường như đây chỉ là một tấm da bình thường mà thôi, không hoa văn không ký tư, cũng chẳng có chỗ nào đáng ngạc nhiên.
Vân Thiên Hà cũng tương đối hiếu kỳ, nhận lấy quan sát một hồi. Hắn không thể nói đây là loại da gì, kéo thử vài cái thì thấy khá dẻo dai, đưa lên mũi nghửi thử, bất chợt xộc vào mũi một mùi kỳ lạ, tuy khá gay mũi nhưng tựa hồ cũng không có chỗ nào thần kỳ, chẳng trách bị ném trong ngăn kéo bao nhiêu năm cũng chả có ai nhìn đến.
An thúc lúc này lại tiếp tục mở mấy ngăn kéo còn lại, bên trong đều trống rỗng, mãi cho đến khi còn lại một ngăn cuối cùng, An thúc mới thở dài nói:
- Bên trong Tàng Long bí thất nếu như không lưu lại đồ vật gì mà nói, như vậy rất có khả năng tất cả đều ở Bích Uyên Huyền Môn di chỉ, cũng giống như mảnh huyền lam ngọc này vậy, lúc trước là do cha ta vô ý nhặt được một nửa bên trong Bích Uyên di chỉ, vừa khít với một nửa còn lại trong tay ông ấy ghép với nhau thành huyền lam ngọc, về sau để cho vợ chồng ta mỗi người bảo quản một nửa!
Vân Thiên Hà cảm thấy cũng đúng, ngay cả vật trọng yếu như huyền lam ngọc cũng đã bị lấy đi, như vậy phỏng chừng nơi đây cũng chẳng còn thứ gì trọng yếu lưu lại cả. Mà quyển trục không chữ vừa lấy được trong ngăn kéo kia, nhất định các vị tiền bối đã nghiên cứu qua nhưng thủy chung không đạt được kết quả gì, cho nên mới bị coi như đồ thừa vất lại ở đây.
- Vẫn còn một ngăn kéo, An thúc hãy mở nốt xem sao, nếu thực sự không còn thứ gì, vậy chúng ta không đi Tàng Long cấm địa cũng được!
Vân Thiên Hà nói.
An thúc gật đầu, đem ngăn kéo cuối cùng kia kéo ra.
Sau khi mở ngăn kéo, hai người ngó đầu nhìn vào trong, tiếp theo quay sang nhìn nhau, mồ hôi chảy dài, cảm giác như bị tổ tiên trêu ghẹo, muốn khóc không được muốn cười không xong.
Ngăn kéo cuối cùng có đồ vật, nhưng lại là một thứ trông giống như đồ chơi của trẻ con, một con tiểu long kích cỡ chỉ bằng ngón tay. Con rồng kia ngoại trừ nhìn có chút sống động ra, căn bản giống y như một món đồ chơi, chẳng trách cũng bị người ta ném lại trong bí thất không thèm lấy đi.
An thúc vô cùng bất đắc dĩ cầm con tiểu long lên quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó lắc đầu nói:
- Thứ này được chế tác từ loại đồng phổ thông, bên trong không có dao động năng lượng, cũng không có chỗ nào kỳ lạ, ngoại trừ bề ngoài có đẹp mắt một chút, ngoài ra chả khác gì đồ chơi bán rong bên lề đường cho trẻ con cả!
Vân Thiên Hà ngắm nhìn con tiểu long tinh xảo, cảm thấy rất yêu thích, bèn nói:
- Nếu đã vô ích, vậy cho ta đi, dù thế nào cũng đã một lần được tới Tàng Long đại điện, coi như làm vật kỷ niệm vậy!
An thúc đem con tiểu long đưa tới tay Vân Thiên Hà, rồi lại đi quanh bí thất một vòng, cũng không phát hiện thêm được điều gì, không khỏi có chút phiền muộn nói:
- Cơ quan trận của Tàng Long cấm địa nếu như huyền làm ngọc không mở ra được, như vậy nhất định phải có thứ khác để mở. Trong bí thất đã không có, vậy chúng ta liền đi ra ngoài đi!
- Ra ngoài?
Vân Thiên Hà nhìn ngắm con rồng nhỏ nghe thấy vậy, có chút kinh ngạc nhìn An thúc:
- Sao chúng ta không nghiên cứu qua quyển trục kia một chút, có thể trong quyển trục có lời giải đáp thì sao?
An thúc lắc đầu, nói:
- Tiểu tử ngươi có lẽ không biết, chúng ta đã ở chỗ này gần ba tháng, nếu không ra ngoài, ta có chút lo lắng về Nhạc Nhi.
- Hả?
Vân Thiên Hà vừa nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Ba... ba tháng sao?
- Ngươi cho là bao lâu?
An thúc tức giận nói, nhưng khi nhìn qua bàn tay của Vân Thiên Hà, bất chợt sắc mặt cứng đờ, tựa hồ không thể tin nổi, dùng sức dụi mắt nhìn lại rồi nói:
- Thiên Hà, con tiểu long trên tay ngươi hình như vừa động đậy?
Vân Thiên Hà hơi sửng sốt, lập tức cầm lấy con tiểu long trong bàn tay lật qua lật lại, nhìn rất kỹ nhưng căn bản con tiểu long không có chút biến hóa nào, vì vậy nói:
- An thúc có lẽ hoa mắt rồi, trước đây ta thường kẹp đồng tiền giữa kẽ ngón tay chơi đùa, tay bất động nhưng đồng tiền vẫn chuyển động. Đây chỉ là một thủ pháp khống chế cơ nhục, ngươi nhìn thấy tiểu long chuyển động giữa ngón tay ta, chẳng qua chỉ là thói quen của ta mà thôi!
Vân Thiên Hà liền làm mẫu lại một lần cho An thúc xem, chỉ thấy con tiểu long không ngừng chuyển động giữa những kẽ nhón tay của Vân Thiên Hà, An thúc lúc này mới thở phào một cái, nói:
- Thì ra là thế, ta còn thực sự cho rằng con tiểu long này có thể động đậy. A, vẫn không đúng!
An thúc lúc này lắc đầu một cái rồi nói:
- Không đúng, vừa rồi rõ ràng khi ta thấy con tiểu long kia sắp rơi xuống đất, chính nó tự bò lên tay ngươi, hoàn toàn khác với động tác chuyển động giữa các ngón tay ngươi vừa làm!
Vân Thiên Hà thấy biểu tình An thúc không giống như đang nói đùa, vì vậy chăm chú nhìn lại. Cầm tiểu long trong tay quan sát nhiều lần, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó giống một thứ đồ chơi trang sức phổ thông, cho dù hắn đã cảm ứng nhưng cũng không nhận thấy bất kì biến hóa dao động nào, vì sao An thúc lại nói là nó chuyển động.
- An thúc, ngươi nói tiểu long này có phải là chìa khóa đi vào cấm địa hay không?
Vân Thiên Hà không nhìn ra được chỗ nào bất ổn, nhưng cũng cảm thấy cổ quái, bất hợt quay sang hỏi An thúc.
An thúc nghe xong, đột nhiên ánh mắt cũng sáng lên, nói:
- Thiên Hà, người đem theo quyển trục cùng tiểu long kia, chúng ta đi thử thêm lần nữa, nếu quả thực không được mà nói, chúng ta liền đi ra ngoài!
- Được!
Vân Thiên Hà gật đầu, cầm theo cả cuộn da cùng với An thúc đi tới trước cánh cửa đã có kiến trúc hình cây nấm, trực tiếp đem tiểu long bỏ vào chiếc lỗ trên cánh cửa đá.
Quả nhiên vẫn không có động tĩnh gì!
Thấy một màn như vậy, Vân Thiên Hà có chút thất vọng, nói:
- Vậy thì chúng ta ra ngoài đi!
An thúc không nói, nhưng vẫn đứng nhìn chiếc lỗ trên cửa đá trầm tư, ngay khi Vân Thiên Hà cầm lấy con tiểu long, đột nhiên An thúc nói:
- Chậm đã, thử lại lần nữa xem sao!
Nói xong bèn đi lên, cầm huyền lam ngọc đặt vào kẽ hở rồi tiếp theo lại đem tiểu long nhét vào chiếc lỗ.
Cạch cạch!
Đúng lúc này, cửa đá rốt cuộc cùng đã có phản ứng, sau khi một loạt âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, cánh cửa đã bèn chậm rãi mở ra.
Vân Thiên Hà mấp máy miệng, vẻ mặt cổ quái. Như vậy cũng có thể được sao!!!
Tiến vào sau cửa dá, một cỗ hàn khí ập đến, khiến người ta nhịn không được lạnh run. Bên trong dường như là một cầu thang sâu hút thông tới tận cửu u.
Vân Thiên Hà cùng An thúc đi dọc theo cầu thang xuống phía dưới, hai bên vách đã bám đầy loại rêu xanh kỳ quái, phía trên mặt vẫn còn đọng theo băng tuyết, bất quá loại rêu này lại kết xuất ra một loại quả nhìn đáng yêu mê người, bộ dạng rất vô hại.
Nhưng An thúc lại nhắc nhở nói:
- Thiên Hà, trên đường tiến vào cấm địa, bất luận thứ gì cũng ngàn vạn lần không được lỗ mãng động vào, cho dù nó có lôi cuốn đến mức nào đi nữa cũng không được vọng động. Trong mười tám đạo sinh tử môn của cấm địa, sinh môn thì còn tốt, nhưng tử môn lại cực kỳ nguy hiểm, ngươi cần phải bám sát theo ta!
Vân Thiên Hà ứng tiếng gật đầu, theo sát sau An thúc cẩn thận bước đi trong cầu thang tăm tối.
Đoạn đầu của thông đạo vẫn còn khá dễ dàng hành tẩu, An thúc sau nhiều lần suy tính cùng thí nghiệm cũng cho rằng không có nguy hiểm, cho nên hai người đi tới khá nhanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng sau khi vượt qua vài đạo sinh môn và một đạo khôn huyền độn môn, những cơ quan trận kế tiếp có vẻ độ khó đã tăng lên, mặc dù những cơ quan này là thuộc sinh môn, nhưng thực ra cũng vẫn có không ít nguy hiểm, tỷ như nếu không cẩn thận sẽ dẫn động những cơ quan nguy hiểm hạ xuống, như đá lăn hay gai nhọn, gai độc v..v...
Đối với An thúc, những cơ quan trận này dù có mang theo nguy hiểm nhưng vẫn còn dễ đột phá, Vân Thiên Hà cùng với An thúc khi vượt qua sinh môn dù gặp phải những cạm bẫy này đều rất nhanh có thể đi qua.
Nhưng thường thường gặp phải một cửa đá không dễ tìm ra cơ quan để mở cửa, hoặc là những khe ngầm, lỗ ngầm trên cánh cửa vô cùng bí mật, có nhiều khi còn phải kết hợp nhiều mặt như không gian, thời gian, mới có thể tìm được những phương pháp để phá giải cơ quan trận này.
Khi Vân Thiên Hà vượt qua sinh môn, rồi theo một địa đạo khôn huyền độn môn tiến nhập vào tử môn, trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm thán, trí tuệ của người thế giới này, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để so sánh, những cơ quan thuật bố trí trong Tàng Long đại điện cùng với Tàng Long cấm địa quả thực chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung.
Vượt qua sinh môn, về sau chính là tử môn, Vân Thiên Hà cùng An thúc phải dừng lại ở chỗ này khá lâu, có lẽ là một ngày đêm, cũng có lẽ là hai ba ngày, ngay cả bọn họ trải qua bao nhiêu lâu cũng không biết.
Tựa như một mảng lửa đỏ rực rỡ trước mắt, toàn bộ thông đạo cơ quan trận đều ngập tràn xích diễm, nếu có người nào bước vào nơi này, tuyệt đối sẽ bị thiêu ra tro bụi. Vân Thiên Hà vẫn luôn không nghĩ ra, lửa này rốt cuộc là từ đâu mà có, nếu như là địa hỏa dưới lòng đất mà nói, vậy quả thực là biến thái.
Đối với thông đạo tràn ngập địa hỏa chắn đường này, An thúc đã phải nghiền ngẫm khá lâu, cũng không tìm ra được phương pháp phá giải hợp lý.
Vân Thiên Hà không hiểu gì về những thứ này, trong lòng đã khá sốt ruột, hắn thấy An thúc vẫn chưa có được biện pháp giải quyết, buộc lòng phải nói:
- An thúc, nếu không ta đi sát theo rìa thông đạo xem có thể dùng tốc độ vượt qua được hay không, trong mắt của ta, không có tử cục nào khó phá giải, chỉ là chúng ta chưa tìm được phương pháp chính xác thôi!
An thúc lúc này cũng đã có chút bó tay, liền gật đầu nói:
- Vậy ngươi đi men theo rìa thông đạo thử một chút, nếu có nguy hiểm phải lập tức quay về, không được mạo hiểm, an toàn là trên hết!
- Vâng!
Vân Thiên Hà gật đầu, sau đó liền xuất ra Tinh Linh Chi Khí bảo vệ thân thể, tung người lao đi hướng về phía thông đạo đang hừng hực như nham thạch sôi trào, cấp tốc nhảy lên một phiến đá, hắn cũng không dám tiếp xúc quá lâu với những phiến đá trong biển lửa này, liền điểm chân lên đó rồi nhảy sang phiến đá khác, giống như một con báo nhảy về phía trước, nhưng càng đi thì áp lực cùng với những luồng hơi nóng rực càng khó chịu đựng, Tinh Linh Chi Khí lúc này cũng tiêu hao vô cùng nhanh chóng.
Mà đúng lúc này, An thúc tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, nhất thời hai mắt sáng ngời, kêu lên:
- Thiên Hà, ngươi hãy nhảy lên những phiến đá có màu sắc nhạt hơn xem sao!
Vân Thiên Hà vừa nghe thấy, rất nhanh quét mắt liếc xung quanh, chỉ thấy trên vài phiến đá quả nhiên có màu sắc nhạt hơn hẳn, bèn ra sức dẫm mạnh một cái lao về phía đó, sau đó lại tiếp tục mượn lực nhảy sang phiến đá khác. Cứ tiếp tục như vậy, lúc này Vân Thiên Hà cũng đã phát hiện ra mánh khóe trong đó, chỉ cần dẫm lên những phiến đá này, áp lực của sức nóng sẽ giảm đi rất nhiều, sự tiêu hao của Tinh Linh Chi Khí cũng chậm lại.
An thúc lúc đó lại lập tức kêu lên:
- Thiên Hà, tiếp tục đi về phía trước, giẫm lên phiến đá có màu sắc đỏ đậm, dựa theo phương thức một trái một phải tiến về phía trước, đến khi phát hiện ra một phiến đá bình thường thì hãy dùng chút lực lượng giẫm xuống!
Vân Thiên Hà nghe theo lời của An thúc, cảm thấy tựa hồ đã có phương pháp phá giải, vì vậy án theo chỉ điểm của An thúc lần lượt tiến về phía trước, đến khi tới tận cùng thông đạo, quả nhiên phát hiện ra phiến đá như lời An thúc nói, vì vậy bèn dùng sức giẫm mạnh lên đó.
Cạch!
Lúc phiến đá kia bị Vân Thiên Hà giẫm lên thì lún xuống một chút, toàn bộ mặt đất thông đạo rung động một trận kịch liệt, sau đó dường như là âm thanh của cơ quan hoạt động vang lên, sức nóng nơi này bắt đầu giảm xuống, An thúc thần sắc thoải mái trực tiếp đi xuyên qua thông đạo tràn đầy lửa đỏ.