Mục lục
Võ Động Thiên Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tạo Hóa Thần Điện huyền phù ở giữa trung tâm sơn cốc, xung quanh quần sơn bao bọc, sương khói lượn lờ, tựa như lúc nào cũng có thể bay đi mất.

Vân Thiên Hà đứng ở vách núi, cảm giác một khí tức viễn cổ vô cùng nồng động phả thẳng vào mặt.

Ngửa đầu nhìn tòa Tạo Hóa Thần Điện kia, từ bên ngoài, nó giống như một cái vòm do vài cây cột lớn chống đỡ, ở giữa trung ương dựng một toàn điện phủ giản dị, tuy vậy vẫn có một kết cấu trang nghiêm thần thánh, cộng thêm khí tức viễn cổ nồng đậm, càng khiến cho tòa viễn cổ điện phủ này trở nên vô cùng thần bí.

Đứng trên vách núi có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài đại điện có bóng người di động, bởi được một tầng khí tức dao động bao bọc, nên những thân ảnh này lúc ẩn lúc hiện, tựa như ở hai thế giới cách xa nhau.

Hi Đề sau khi dẫn Vân Thiên Hà tới nơi này, cũng không tiếp tục đi về phía trước nữa, chỉ nói:

- Các hạ mời tự tiến về phía trước, lão long còn phải tiếp dẫn những người khác, xin cáo từ trước!

Nói xong, Hi Đề liền rời đi.

Vân Thiên Hà nhìn tòa điện phủ thần bí trên cao, khoảng cách với bản thân khoảng tầm năm mươi thước, hắn bèn lăng không bước tới, thân thể nhẹ tựa lông hồng, chỉ một hơi thở sau liền đã nhẹ nhàng hạ xuống phía trên bậc thềm của điện phủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Dẫm lên bậc thềm, vẫn là một loại cảm giác bồng bềnh như được dẫn lên mây.

Vân Thiên Hà tiến về phía trước vài bước, đạo môn của điện phủ cách đó không xa đang đóng kín, mà ở trước cửa là một khoảng sân trống trải.

Trên sân có một số ngưởi đứng đó, có người Vân Thiên Hà quen biết, cũng có người không quen biết, chẳng qua hắn cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào hắn, biểu tình đều tỏ ra ngây ngốc.

Trong lòng nghi hoặc, Vân Thiên Hà liền nhanh chân bước tới, đi đến trước mặt Quỷ Hoàng Cơ Niết Nông đang nhìn hắn, lại nhìn qua Nhan Phong Lục Lục, Hoa Tố Nhan và mấy lão giả bên cạnh, vẻ mặt của họ cũng đều tỏ ra quái dị.

Đang định cất tiếng hỏi, một lão giả bạch bào đứng bên cạnh Quỷ Hoàng Cơ Niết Nông mi dài lay động, thần sắc ôn hòa, vuốt chòm râu hỏi:

- Hài tử, mới vừa rồi, là ngươi nhảy lên sao?

Vân Thiên Hà quan sát lão giả này, dùng Vi Quang Chi Nhãn để nhìn, phát hiện người lão quả kim quang lập lòe, so với Vân Sách có yếu hơn một chút, mà hình ảnh phản chiếu bởi tinh thần đồng dạng cũng nhạt hơn, liền biết lão giả này thân mang khí vận Thiên Đạo tạo hóa cũng vô cùng dồi dào, tất nhiên là một người có thân phận đặc thù.

Trước câu hỏi của lão giả này, hắn bèn lên tiếng đáp:

- Đúng vậy, vừa rồi là ta trực tiếp lên đây, có gì không thích hợp sao?

Lời vừa nói ra, liền có vài lão giả hít vào một hơi lạnh, thần sắc vô cùng chấn kinh.

Quỷ Hoàng Cơ Niết Nông cười nhàn nhạt, vuốt chòm râu nói:

- Thiên Hà, vị này chính là Khôn Linh Lão Tổ!

Vân Thiên Hà sau khi thi lễ đơn giản cùng Khôn Linh Lão Tổ, chỉ thấy Nhan Phong Lục Lục sóng mắt lưu chuyển, tiếu ý thiên kiều bách mị vốn có trong trường hợp này cũng không biểu lộ ra, nhưng Ngả Khả Phạm Ny đứng ở bên cạnh lại khẽ nhếch đôi môi phấn, tươi cười nhìn Vân Thiên Hà, hai mắt cong lại thành hai vầng trăng khuyết.

Cùng đứng chung một chỗ với Ngả Khả Phạm Ny còn có Hoa Tố Nhan, vẫn là bộ dáng một lão bà bà hiền lành, tiếp đến là ba lão giả Vân Thiên Hà không nhận ra, có vẻ ngoài rất đặc biệt.

Nhất là lão giả đầu trọc đứng giữa, hắn có một chòm râu rậm rạp xích hồng sắc, lông mi cũng là xích sắc, hốc mắt hõm sâu, có chút dáng dấp của người Tây Vực.

Thấy Vân Thiên Hà đang quan sát mình, lão giả đầu trọc đến từ Tây Vực Mạn Đà Tàng cười ha hả nói:

- Tiểu oa nhi, để lão đà tự giới thiệu một chút, lão đà Lỗ Cốt Huyền Kỳ, lão hồ lô bên trái là Nam Minh Quang Thiên, còn gã to con bên phải này gọi là Đông Lâm Tiêu, hẳn là ngươi đều đã nghe qua!

Nghe thấy giới thiệu của Lỗ Cốt Huyền Kỳ, Vân Thiên Hà không khỏi chuyển ánh mắt lên người Nam Minh Quang Thiên ở bên trái. Chỉ thấy vẻ đặc thù của lão giả này là rõ ràng nhất, hắn có khuôn mặt của một đứa trẻ, hơn nữa đôi mắt cũng rất lớn, chung quy làm cho người ta cảm giác hắn là một người rất vui tính.

Vân Thiên Hà cười với Nam Minh Quang Thiên, không nghĩ tới Nam Minh Quang Thiên lại đột nhiên mở miệng nói:

- Tiểu tử, ngươi từng đáp ứng Nam Minh Khai sẽ tới Thiên Đảo Vực gặp lão phu, nhưng lão phu chờ đã nhiều năm mà vẫn chưa thấy bóng dáng của ngươi, không nghĩ tới nhanh như vậy tiểu tử ngươi đã đuổi kịp và vượt qua đám lão nhân gia chúng ta, ha ha...

- Lão hồ lô, tính toán của ngươi đã sai, đánh cược thua rồi, việc hôn nhân của tiểu tử nhà ta, có nên quyết định như vậy không?

Lão giả cao lớn ở bên phải kia, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà, vuốt vuốt chòm râu dê của lão, mắt híp lại, dáng vẻ có chút hèn mọn khi đánh cược thắng lợi, nghe thấy Nam Minh Quang Thiên đang nói chuyện, liền đề cập tới vụ cá cược, khiến mọi người xung quanh ào ào cười lớn.

Lão gia hỏa nhìn hoạt kê này, đương nhiên chính là Đông Lâm Tiêu, cùng với Đông Lâm Toại Khê mà Vân Thiên Hà đã gặp phải lúc trước cơ hồ từ một khuôn đúc ra, ngay cả tính cách cũng thập phần tương tự.

Nam Minh Quang Thiên nghe thấy Đông Lâm Tiêu trêu chọc, không chút khách khí nói:

- Tiểu tử kia của nhà ngươi lớn lên giống hệt ngươi, y như cây cột, ta sao có thể đáp ứng đem khuê nữ nhà ta gả cho hắn được!

- Giỏi cho lão hồ lô nhà ngươi, nói không giữ lời phải không?

Đông Lâm Tiêu bất mãn nói.

- Ta từng nói sẽ đánh cược với ngươi sao, cũng chỉ có một mình cây cột nhà ngươi tự mình đồng ý, chư vị ở đây đều có thể làm chứng, mọi người nói có phải không?

Chẳng qua mọi người ở đây đều lộ ra tiếu ý, nhưng không khẳng định, cũng không phủ định, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Đông Lâm Tiêu cũng không đồng ý, thật vất vả mới tìm được một cái cớ, chuẩn bị cấp cho tiểu tử lêu lổng nhà mình một đám cưới, không nghĩ tới lão hồ lô này lại trở mặt không trả nợ.

Đang muốn phát tác, Nam Minh Quang Thiên đã không cho Đông Lâm Tiêu cơ hội nói chuyện, liền hỏi Vân Thiên Hà:

- Tiểu oa nhi, ngươi vẫn còn chưa nói cho chúng ta biết, vì sao ngươi lại dễ dàng lên đây như vậy, có thực là nhảy lên không?

Nghe thấy lời này, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại, ngay cả Đông Lâm Tiêu tựa hồ cũng quên mất chuyện cầu hôn, không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía Vân Thiên Hà.

Bị mọi người nhìn như thế, Vân Thiên Hà cảm thấy có phần khó nói nên lời, nghĩ cả nửa ngày cũng không thấy hành đồng vừa rồi có gì không thích hợp, bèn nói:

- Các vị tiền bối, tiểu tử sau khi được Hi Đề trưởng lão dẫn tới sườn núi, Hi Đề trưởng lão bảo ta tự mình lên đây, cho nên ta mới trực tiếp ngự không mà đến, có gì không đúng sao?

- Không có khả năng?

Nam Minh Quang Thiên tò mò nhìn Vân Thiên Hà, nói:

- Vậy khi ngươi tiến vào có cảm thấy áp lực gì hay không, hoặc là một cỗ áp bách cường đại chẳng hạn?

- Không có!

Vân Thiên Hà nhún nhún vai nói.

Vẻ mặt mọi người đều trở nên cổ quái, Khôn Linh Lão Tổ vuốt vuốt râu nói:

- Hài tử, huyết mạch thiên phú của ngươi đã mở ra chưa?

Vân Thiên Hà lắc đầu nói:

- Ta không biết!

Mọi người nghe thấy vậy, suýt chút nữa bị những lời này làm ngã lăn ra đất, chân mày dựng đứng.

Nhan Phong Lục Lục liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, nói:

- Điều này sao có thể, nếu như không phải ngươi có thiên phú thần mạch của mình, sao có thể dễ dàng lên đây như vậy, lẽ nào ngươi không cảm thấy những người ở đây rất ít sao?

Vân Thiên Hà nghe xong, liếc mắt nhìn quanh, thấy ở đây đều là những lão quái vật đã đạt tới cảnh giới Thiên Cảnh, tổng cộng chỉ có tám người, tựa hồ không có người nào tu vi Địa Cảnh cả, bất giác nhận ra điều gì đó, bèn nói:

- Nếu như các vị tiền bối đã biết, xin hãy giải thích dùm cho!

Đúng lúc này, phụ cận truyền đến một cỗ ba động cường liệt, vì vậy bèn quay sang nhìn, thấy Vân Sách cũng đã tới, nhưng cũng chỉ có một mình hắn chứ không phải cả nhóm cùng đi theo Vân Thiên Hà tới đây.

Vân Thiên Hà trông thấy Vân Sách thần tình hờ hững đi tới, mọi người đều hướng về hắn gật đầu chào hỏi, trong lòng thầm nghi hoặc, nếu nói về tu vi võ đạo, thực lực của Vân Sách hiện nay bất quá mới chỉ là Địa Cảnh nhị giai, vì sao lại chỉ có mình hắn lên đây, còn những người Cơ Hi Nhân, Miên Nguyệt lại không thấy đâu?

Lẽ nào những người ở đây đều có quan hệ với tạo hóa khí vận?

Vân Sách đi tới, thấy vẻ nghi vấn trên mặt Vân Thiên Hà, liền biết hắn đang suy nghĩ gì, liền giải thích:

- Hiện tại cánh cửa tạo hóa đang trong trạng thái đóng, bên ngoài Tạo Hóa Thần Điện có một cỗ tạo hóa lực thủ hộ, không phải người bình thường có thể vượt qua cỗ tạo hóa lực này để lên đây, hơn nữa việc này cũng phải tổn hao tâm lực không nhỏ. Mọi người hiện đang ở đây đều là những người đạt được tạo hóa đại khí vận từ rất sớm, cho nên họ mới tới được nơi này, còn về phần những người khác, chỉ sau khi cánh cửa tạo hóa mở ra, không còn lực bài xích bên ngoài thì họ mới có thể lên được!

Lúc này Đông Lâm Tiêu đột nhiên nói:

- Quả thực tất cả mọi người đều muốn có mặt mũi, vì sợ bị coi thường, nên đều tổn hao tâm lực cùng khí lực rất lớn để lên đây. Vậy mà tiểu tử này chả khác gì con khỉ, chạy nhảy vài bước liền đã lên được, mới vừa rồi chúng ta còn đang hoài nghi hắn có thiên phú năng lực kỳ dị gì hay không?

Vân Sách nghe thấy vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Thiên Hà, đúng như lời bọn họ nói, cháu không cảm thấy bất kỳ chút áp lực bài xích nào hay sao?

- Đúng vậy!

Vân Thiên Hà gật đầu nói.

Vân Sách trầm ngâm, lại nhìn những người khác đang đứng trên sân, đánh giá đại môn đang đóng chặt của Tạo Hóa Thần Điện, một lát sau, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, nói với Vân Thiên Hà:

- Thiên Hà, cháu thử đẩy cánh cửa kia một chút xem sao?

Khôn Linh Lão Tổ nghe vậy, chân mày cũng khẽ động

Cơ Niết Nông không giải thích được, nói:

- Làm như vậy nếu có gì sơ xuất...

Không đợi hắn dứt lời, Khôn Linh Lão Tổ và Vân Sách đều đồng thanh nói:

- Cứ thử xem sao!

Vân Thiên Hà không biết Vân Sách có thâm ý gì, liền đáp ứng một tiếng, trực tiếp tiến về phía bậc thềm trước đại môn.

Mọi người nhìn thấy Vân Thiên Hà bước trên bậc thêm lững thững như đi trên sân vắng không người, cũng không còn kinh ngạc như lúc vừa rồi, mà thay vào đó là biểu tình nguyên lai là thế, đều mỉm cười nhìn theo.

Chỉ có Đông Lâm Tiêu thì thầm nói:

- Điều này cũng tốt, có một tiểu tử giống như quái thai kia, tiết kiệm được cho chúng ta không ít việc, ha ha...

Nam Minh Quang Thiên cùng với Lỗ Cốt Huyền Kỳ ở bên cạnh cũng nhìn theo thân ảnh của Vân Thiên Hà, vuốt ve chòm râu, âm thầm gật đầu.

Vân Thiên Hà không biết mọi người đang nghĩ gì, khi hắn bước lên bậc thềm cuối cùng, đứng ở trước phiến đại môn của Tạo Hóa Thần Điện, liền xuất hiện một cảnh tượng vô cùng thần kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK