Vân Thiên Hà nghe xong, cũng cảm giác chuyện này rất kỳ quái.
- Nghe nàng nói như vậy. xác thực có chút cổ quái. Trước trước đây cho dù tu vi của Tầm Nguyệt là Tiên Thiên, thế nhưng tâm tình của nàng hẳn là không nên có tại tuổi tác hiện tại, thế nhưng các nàng cho rằng làm thực nghiệm như vậy thì cũng có thể kết luận được điều gì?
Vân Thiên Hà thấy quá trình thuế biến của tiểu bạch viên vẫn còn đang tiếp tục duy trì, liền quay sang hỏi Đường Linh Toa.
Đường Linh Toa nói:
- Cô tổ mẫu từng nói với muội rồi, Tầm Nguyệt tỷ tỷ là do nàng lúc tìm kiếm kỳ dược nhìn thấy mang về từ trên vách núi, lúc đó Tầm Nguyệt tỷ tỷ còn là trẻ sơ sinh, bị mãnh thú ngậm trong miệng, cư nhiên không hề khóc lóc, thời điểm cô tổ mẫu nuôi nấng nàng lớn lên, cũng có thể cảm nhận được Tầm Nguyệt tỷ tỷ quá mức lão thành, hơn nữa trải qua bao nhiêu năm, tựa hồ không có chuyện gì để tâm tình Tầm Nguyệt tỷ tỷ bị rối loạn, cô tổ mẫu từng thử qua vài lần, cho dù là lúc nàng xuống chân núi gặp phải người xấu vẫn luôn như vậy.
Vừa nói, Đường Linh Toa vừa nhìn Vân Thiên Hà:
- Thế nhưng, lúc Tầm Nguyệt tỷ tỷ nhìn thấy huynh, tâm cảnh của nàng liền rối loạn, tuy rằng hiểu hiện của nàng không nhìn ra được, thế nhưng cô tổ mẫu có thể cảm nhận rõ ràng, vì vậy cô tổ mẫu đã nhắc tới chuyện này, để nàng cùng với huynh tiếp xúc, để muội quan sát loại biến hóa kỳ quái này của Tầm Nguyệt tỷ tỷ, rốt cuộc là nguyên nhân gì tạo thành. Người cũng rất hiếu kỳ đối với thân thế lai lịch của Tầm Nguyệt tỷ tỷ, muốn từ trong đó tìm được một ít đầu mối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vẻ mặt Vân Thiên Hà cổ quái trừng mắt nhìn Đường Linh Toa nói:
- Linh Toa, đối với loại chuyện này, tuy rằng cổ quái, thế nhưng tâm tình một người đều là do thần hồn ý chí bản thân khống chế, nếu như tâm cảnh của nàng sinh ra rối loạn, khiến nàng biến thành hai loại tính cách khác nhau, cũng nói rõ là thần hồn ý chí hoặc là có chút nhân tố khác ảnh hường, các nàng không qua phương thức này để nghiệm chứng, rất khó có thể tìm ra kết luận!
Đường Linh Toa đột nhiên đỏ mặt nói:
- Thế nhưng muội cũng rất muốn biết Tầm Nguyệt tỷ tỷ có phải cũng thích huynh!
- Nàng ghen tỵ?
Vân Thiên Hà không khỏi nhẹ nhàng cười, liền ôm nàng vào trong lòng, nói:
- Kỳ thực ta có thể cảm giác được, loại biến hóa hành vi cổ quái của Tầm Nguyệt, không có khả năng là nguyên nhân động tình đối với ta, nhất định là có nguyên nhân gì khác, nàng không cần phải nghĩ nhiều!
Đường Linh Toa vùi đầu vào lòng hắn, trong lòng ngọt ngào, nhẹ giọng nói:
- Huynh thực ngốc, một điểm cũng không tâm tư nữ nhi người ta!
- Người ngốc có ngốc phúc, lời này nàng chưa từng nghe qua sao?
Vân Thiên Hà nhéo cái mũi ngọc của nàng, nhưng trong lòng đã tính toán ra mấy loại khả năng đối với biến hóa tâm tình của Tầm Nguyệt. Khôn Nguyệt Bích, huyết phách thanh long ngọc, còn có khỏa tiểu cầu chín màu thần bí trong huyết phách thanh long ngọc trong. Bởi vì những thứ này đều có thể ảnh hưởng tới tâm tình con người.
- Mau nhìn tiểu bạch viên, hình như sắp tỉnh rồi.
Lúc này, chỉ thấy thân thể tiểu bạch viên trên ngọc thai từ vẻ sáng bóng dần dần trở nên nhạt dần, sau đó thân thể nó giật giật, khi toàn thân thả lỏng, liền truyền tới âm thanh chấn động lách cách.
Vân Thiên Hà cảm giác được tốc độ lưu thông máu của tiểu bạch viên đã nhanh hơn mà tần suất hô hấp và nhịp tim đập cũng phi thường cao, cao hơn bình thường mấy lần. Nhất là cái bụng của nó, lúc này co rụt hẳn lại, con mắt giữa trán của nó phóng ra quang mang màu vàng chói lọi dần dần tắt đi, con mắt cũng đột nhiên nhắm lại, chỉ còn một đường kẻ!
Chi chi!
Quá trình này giằng co ước chừng thời gian một nén hương, lúc này tiểu bạch viên rên rỉ một tiếng, rốt cuộc cũng tỉnh lại, từ trên ngọc thai ngồi dậy, bắt đầu đảo mắt nhìn xunh quanh.
Khi nó nhìn thấy Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa, đột nhiên nhãn thần sáng lên, làm bộ mặt quỷ một cái, liền nghĩ muốn nhảy lên vai Vân Thiên Hà, thế nhưng thân thể rất suy yếu, bật người một chút, thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất, Vân Thiên Hà liền lập tức tiếp được.
Lông trên người tiểu bạch viên đều đã rụng hết, Vân Thiên Hà tiếp được nó, không cảm giác được chút thịt nào. nhưng xương cốt của nó rất cứng cáp và da màng rắn chắc, còn có nhịp tim đập đầy lực lượng trong cơ thể.
- Thiên Hà, tiểu bạch viên suy yếu như vậy, chúng ta bón cho nó ăn cái gì đó!
Đường Linh Toa nhìn thấy bộ dáng suy yếu của tiểu bạch viên, tâm tình thương yêu nhất thời tràn lan.
- Cũng tốt, thứ quá bổ sợ rằng không tốt lắm, để nó thông qua phương thức tự nhiên chậm rãi khôi phục, chúng ta đi ra ngoài thôi!
Nói xong, hai người mang theo tiểu bạch viên ra khỏi phòng.
Ra khỏi tĩnh thất, đi được một đoạn đã thấy Tầm Nguyệt đứng đờ ra ngắm một bụi hoa bên cạnh, Đường Linh Toa thấy vậy hiếu kỳ liền qua tới, đột nhiên vỗ vỗ vai Tầm Nguyệt nói:
- Tầm Nguyệt tỷ tỷ…
Đúng lúc này, Tầm Nguyệt đột nhiên xoay người lại, trong đôi mắt phóng ra một cỗ quang mang quỳ dị, mang theo thần tình làm cho Đường Linh Toa phải run rẩy, trừng mắt nhìn nàng, Đường Linh Toa thấy vậy, không khỏi kinh hô một tiếng, sợ đến mức lập tức lui lại mấy bước.
Mà ngày cả tiểu bạch viên nằm trong lồng ngực Vân Thiên Hà, lúc này cũng cảm thấy sợ hãi, mạnh mẽ nhảy xống, trốn phía sau Vân Thiên Hà, có vẻ mười phần sợ hãi.
Vân Thiên Hà phát hiện khác thường, liền lập tức tiến lên trước:
- Tầm Nguyệt, phát sinh chuyện gì?
Đường Linh Toa không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng còn có chút kinh hồn chưa định, nói.
- Tỷ tỷ, ngươi làm sao?
Lúc này, tinh thần Tầm Nguyệt rốt cuộc khôi phục trở lại, nhãn thần thanh minh, thấy bộ dáng Đường Linh Toa kinh hồn chưa định, vẻ mặt thống khổ nói:
- Linh Toa muội muội, xin lỗi, ta cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy, ta chỉ nghĩ là trong linh hồn chính mình hình như có thứ gì đó bắt đầu thức tỉnh, để ta không tự chủ được nghĩ đến một vài chuyện...
Hiện tại chuyện này càng có vẻ quỷ dị hơn nhiều, Vân Thiên Hà thấy Tầm Nguyệt đã bình tĩnh trở lại, liền hỏi nói:
- Mới vừa rồi lúc nàng chạy đến có cảm giác gì, hoặc có lẽ nói lúc đó nàng suy nghĩ cái gì, hiện tại nàng còn có thể hồi tưởng lại hay không?
-Ta...
Tầm Nguyệt vừa nghĩ đến ý niệm kỳ dị không gì sánh được trong đầu, lúc này mặt đỏ tận mang tai, bối rối ngượng nghịu nửa ngày, lại nói không nên lời, đã có chút hoảng loạn liền chạy đi.
- Thiên Hà, làm sao bây giờ, Tầm Nguyệt tỷ tỷ có thể gặp chuyện không may hay không, chúng ta có nên nói cho cô tổ mẫu
Đường Linh Toa có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng Tầm Nguyệt chạy đi, hỏi.
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, nói:
- Ta trước tách khỏi nàng, muội quan sát nàng cẩn thận, nhìn xem sau khi nàng bình tĩnh lại, còn có thể tiếp tục xuất hiện hiện tượng quái dị như vậy, nếu như còn xuất hiện mà nói, muội hãy nói cho Đường bà bà, chuyện này có chút kỳ hoặc, ta định hỏi Miên Nguyệt sư tỷ một chút.
Cùng lúc đó, tại rừng trúc trong núi.
Bên cạnh dòng suối nhỏ, Nam Minh Khai đang cùng Trúc Ông vừa chơi cờ vừa câu cá, lúc này đột nhiên cánh tay hơi run lên, lập tức đôi lông mày nhíu sát lại, liền lặng yên suy tính trong lòng một phen, thần sắc nhất thời trở nên quỷ dị.
Trúc Ông nói
- Nam Minh huynh, vì sao chậm chạp không hạ cờ?
Nam Minh Khai nói:
- Trúc Ông huynh, trong quý môn có từng thu lưu một ít đệ tử dị tộc?
Trúc Ông nói
- Bản môn sớm nhất tại giai đoạn trước đại tan biến, từng có một vị Hạo Nguyệt tổ sư cùng thế hệ với Thương Nguyệt tổ sư, là người Linh Tộc, chính là vị tổ sư được khắc tượng bên trái trong Huyền Nguyệt Đại Điện, trong Nguyệt Tông cũng đã từng thu lưu qua rất nhiều đệ tử dị tộc, cho tới bây giờ không chỉ một người, Nam Minh huynh vì sao lại hỏi như vậy?
Nam Minh Khai nói:
- Sau đại tan biến, Linh Tộc chết, hậu đại còn may mắn sống sót của bọn họ kết họp với người bình thường, đã sinh ra dị tộc còn sinh tồn đến nay. Mệnh lý của bọn họ so với người bình thường rất tương tự, hoặc yếu kém hơn một chút, thế nhưng vừa rồi trong sát na, ta lại cảm giác được trong núi xuất hiện một cổ mệnh lý rất manh ba động, đây không phải là hiện tượng người bình thường có thể có được, cho nên mới hỏi Trúc Ông huynh!
Trúc Ông nhìn Nam Minh Khai, ngạc nhiên nói:
- Nam Minh huynh làm sao phát hiện ra ba động mệnh lý, vì sao lão phu chưa từng phát hiện?
Nam Minh Khai giải thích nói
- Thực không dám giấu giếm Nam Minh thị từ xưa đã truyền lưu một bộ thôi diễn thuật mệnh lý, thông qua pháp tắc mệnh lý phù hợp với thiên đại, sẽ đối với ba động mệnh lý sản sinh một cổ cảm ứng và biết trước năng lực thiên phú!
- Thế giới này thật rộng lớn, kỳ thuật bí pháp lại càng vô cùng, lão phu ngày hôm nay đã được tăng kiến thức một phen rồi!
Trúc Ông khẽ vuốt nhẹ chòm râu nói.
- Trúc Ông huynh quá khen, thôi diễn chi thuật này lão đệ cũng chưa nghiên cứu được sâu, bằng không cũng không theo tiểu tử kia lăn qua lăn lại một năm mới tìm được hắn.
Nam Minh Khai ngẫm lại đoạn thời gian vừa qua, không khỏi cười khổ.
Trúc Ông nghe xong cũng mỉm cười:
- Nam Minh huynh hẳn là biết, mệnh lý của tinh túc mờ ảo vô định, giống như bầu trời đầy sao, thường xuyên thay đối. Cho dù ngươi không thôi diễn được, đây cũng là chuyện thường tình, không nên suy nghĩ mới đúng.
Nói xong. Trúc Ông thấy Nam Minh Khai hạ xuống một quân cờ, hắn dĩ nhiên bị thua, cười cười, liền thu cờ lại nói:
- Hôm nay thử đi xem sao, Nam Minh huynh nói vậy hẳn là vừa rồi phát sinh hiện tượng lạ, lão phu cũng hiếu kỳ muốn tìm nguyên nhân, không bằng chúng ta cùng đi thế nào?
Nam Minh Khai đã sớm nghĩ như vậy rồi, liền gật đầu, hai lão đầu tiến vào rừng trúc, biến mất không thấy. Mười ngày sau, thân thể Vân Thiên Hà trải qua mười ngày điều tiết khôi phục, đã triệt để đạt tới trang thái tốt nhất.
Mấy ngày nay Đường Linh Toa ngoại trừ cùng với Tầm Nguyệt một chỗ, cũng sẽ luôn tìm hắn, vi hắn khởi vũ, luyện tập Du Long Vũ, hai người thực sự đã trải qua một đoạn thời gian vô cùng thoải mái.
Bất quá hắn đã đáp ứng Miên Nguyệt, cần phải trở lại Luyện Nguyệt Động. Vân Thiên Hà không dám tiếp tục nhi nữ tình trường. Kiểm nghiệm tiến độ Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô rèn đúc thân thể, sau đó lại dạy cho bọn họ một ít võ thuật mới và phương pháp rèn luyện thân thể tương đối khoa học để hai thiếu niên tiếp tục luyện tập, sau đó báo cho Vệ Thanh Thanh một tiếng, lần thứ hai trở lại Luyện Nguyệt Động bế quan.
Lần này trở lại Luyện Nguyệt Động. Miên Nguyệt hình như cũng không ở trong động,Vân Thiên Hà hô hoán liền vài tiếng nhưng không hề đáp lại, liền bắt đầu tu luyện những thứ Miên Nguyệt đã chỉ định cho hắn.
Lúc này đây, Vân Thiên Hà chuẩn bị đầy đủ.
Hắn dự định thông qua lần bế quan này, nhất cử đột phá vách chắn Tông Sư, đồng thời thâm nhập củng cố nghiên cứu Thương Hồn Chi là bộ công pháp Long Sư Thiên Ba Hống, sau lần bế quan này, hắn nhất định phải hạ sơn tiếp tục làm những chuyện hắn chưa hoàn thành.
Vân Thiên Hà dùng kỳ thạch bố trí trận lần trước cũng chỉ là một thói quen lâu ngày. Kỳ thực trong động thính này có một cổ năng lượng tinh thuần không gì sánh được, lại vô cùng dày đặc. hơn nữa bên trong không có bất luận người nào quấy rối, đối với bản thân chính là nơi tu luyện tuyệt vời, vì vậy bố trí tụ phách trận quả thực có chút vẽ rắn thêm chân rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính hành động vô ý lần đó của Vân Thiên Hà đã làm cho hắn gặp được kỳ ngộ "phúc sinh quy nguyên", điều này coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Mà hiện tại Miên Nguyệt tạm thời không có mặt, Vân Thiên Hà có kinh nghiệm lần tuần hoàn vừa rồi, không dám lại tiếp tục dùng kỳ thạch bên trong động thính bố trí Tụ Phách Huyền Linh Trận, mà trực tiếp ngồi xếp bằng trên ngọc thạch, liền bắt đầu bế quan tu luyện.