• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hữu Thiên đại nhân, hôm nay ta về trước.” Cảm tạ mà cúi đầu nói lời biết ơn, Tại Trung mỉm cười rồi quay về gian phòng của mình.

Sắp hoàn thành rồi, Duẫn Hạo có thể cao hứng không? Ha ha… Hảo chờ mong a…

“Đã chung sống tốt với Hữu Thiên nhanh như vậy rồi sao?” Lạnh lùng hỏi, Duẫn Hạo!!

Một đạo hắc ảnh dần dần rõ ràng mà tiến vào tầm mắt của Tại Trung, “Điện hạ…”

“Xem ra mi lực của ngươi thực sự không thể xem nhẹ a!” Gắt gao bóp lấy cằm Tại Trung, con ngươi kim sắc tràn ngập khí tức nguy hiểm.

“Điện hạ…” Không thể tin được rằng Duẫn Hạo đang ngay trước mắt, Tại Trung kinh ngạc không nói nên lời.

“Thế nào, nhất thời không tìm được cái cớ nào sao?”

Ta cố ý quay về thăm hắn, không nghĩ rằng lại thấy hắn quay về từ chỗ của Hữu Thiên, còn cười đầy vui vẻ như vậy…

Nộ hỏa trong lòng thoáng chốc bùng cháy, hắn muốn phản bội ta sao? Tuyệt đối không cho phép!!

“Xoạc ——” Y phục lập tức bị xé thành từng mảnh nhỏ, đột nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo, khiến Tại Trung không khỏi rùng mình.

“Không phải… Điện hạ…” Duẫn Hạo hình như đã hiểu lầm điều gì rồi, nhìn trông hảo sinh khí.

“Ô~~” Thứ trước ngực bị Duẫn Hạo dùng sức cắn lấy, không chút thương tiếc mà cắn xé, khiến Tại Trung phải hít một ngụm.

“Thân thể rất mẫn cảm a! Cái này… Hữu Thiên cũng từng thưởng thức qua rồi đúng không?” Bàn tay nắm lên chỗ yếu đuối của Tại Trung, xoa nắn lên xuống.

Duẫn Hạo đang nói gì vậy? Tại sao phải nói… Hữu Thiên đại nhân… cái gì cũng không làm a…

“Không có… Không có…” Thanh âm của Tại Trung bởi vì ủy khuất mà dần dần trở nên nghẹn nghào.

“Không có?” Chẳng hề báo trước mà luồn một ngón tay vào.

“A!” Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng bệch.

“Vậy thì hảo hảo chứng minh cho ta xem đi!” Rút ngón tay ra, không có bước dạo đầu gì, liền động thân một cái, đưa thứ nóng rực của bản thân vào trong dũng đạo nhỏ hẹp…

“A!!!” Mạnh mẽ trừu sáp, Tại Trung ngửa đầu kịch liệt thở dốc, hi vọng có thể dựa vào việc này mà giảm bớt thống khổ mà Duẫn Hạo mang tới…

Dưới ánh trăng thanh lãnh, trong sa trướng1 sắc dục ngập tràn tiếng thở dốc đầy thống khổ…

… …

Sau tính ái2 kịch liệt, Duẫn Hạo nâng thân thể dậy, nhìn bộ dạng thống khổ của nhân nhi dưới thân, trong lòng không khỏi có chút tự trách.

Bản thân kỳ thực rõ nhất, cho dù Tại Trung câu dẫn, Hữu Thiên cũng không dám chạm vào vật sở hữu của ta, huống chi Tại Trung căn bản không phải là người như vậy…

Ta cũng không muốn để hắn thống khổ như vậy a! Khẽ thở dài một hơi, Duẫn Hạo nhẹ hôn lên đôi môi của Tại Trung, truyền khí tức của mình cho y…

“Ân~”

“Tốt hơn chưa?”

Sau khi thấy rõ Duẫn Hạo, Tại Trung bật dậy, vội vàng nói: “Điện hạ, ngươi tin Tại Trung, Tại Trung không có làm… không có làm chuyện có lỗi với ngài, Hữu Thiên đại nhân… Hữu Thiên đại nhân…” Nước mắt như trân châu bị cắt đứt mà lăn xuống, Tại Trung nhịn không được mà nức nở.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Lau lệ ngân trên hai má đi, nhìn bộ dạng nói năng lộn xộn của Tại Trung, trong lòng Duẫn Hạo càng thêm bất thị tư vị3.

“Điện hạ tin rồi sao?”

“Ân. Cho nên đừng khóc nữa.”

“Ân.” Chuyển nước mắt thành nụ cười, Tại Trung ngây ngốc mỉm cười với Duẫn Hạo.

“Vậy bây giờ có thể hảo hảo giải thích sự thật là như thế nào cho ta không?”

“Ân?” Duẫn Hạo vẫn…

Nhìn thấy Tại Trung lại cúi đầu, vẻ mặt đầy thương tâm, Duẫn Hạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tại Trung lên, dùng ngữ khí ôn nhu hiếm có mà nói: “Ta cũng không hiểu lầm gì cả, chỉ là hiếu kỳ.” Hữu Thiên không ôn không hỏa, thế nhưng bộ dạng rõ ràng là người lạ thì chớ tiếp cận, sao có thể thân thiết với Tại Trung như vậy được…

“Cái đó… Cái đó không thể nói được!” Phải giữ bí mật, lễ vật đều phải giữ bí mật.

“Không thể nói được?” Thứ gì mà lại thần bí như vậy, chẳng lẽ là bí mật lúc đó của hắn và Hữu Thiên, thực khó chịu, Duẫn Hạo bây giờ cực kỳ không hài lòng.

“Như vậy sẽ khiến ta hiểu lầm.”

“Hả? Không, là cho điện hạ mà, đừng hiểu lầm.” A, là cho ta sao?

A, sao lại nói ra rồi, thật là!

“Vì sao muốn cho ta lễ vật?”

“Bởi vì Hi Triệt nói điện hạ… a… sắp khánh sinh… Cho nên…” Quả nhiên là Hi Triệt, nói vậy Hữu Thiên cũng là…

“Đến lúc đó thì đưa cho ta…” Bản thân thực sự có chút mong đợi…

“Hảo!” Duẫn Hạo không có cự tuyệt, vậy là có cơ hội tặng lễ vật cho Duẫn Hạo rồi…

“Ân?” Trên cổ đột nhiên cảm thấy lành lạnh, là cái gì?

“Thích không?” Dưới ánh trăng, một chiếc vòng cổ màu đen óng ánh làm nổi bật làn da của Tại Trung, khiến nó càng thêm tuyết trắng.

“Điện… hạ…” Vòng cổ sao? Duẫn Hạo tặng cho Tại Trung…

“Ân… Thích…” Đáng ghét, nước mắt lại chảy ra nữa rồi… Thế nhưng sao lại không ngừng được a…

Tại Trung… Bản thân tặng đồ cho hắn, liền cao hứng như vậy sao, cũng khóc nữa…

“Điện hạ… Cảm tạ! Cảm tạ! Tại Trung hảo thích… hảo thích…” Đây là thứ đồ đầu tiên mà Duẫn Hạo tặng cho Tại Trung a…

Thích thì tốt rồi… Tối nay, hai người không có quá nhiều ngữ ngôn, chỉ là bọn họ không biết rằng, hai trái tim đã chờ đợi trong tịch mịch hơn nghìn năm, giờ đây càng thêm gần kề…

… …

“A! Rõ ràng ta cảnh cáo các ngươi không được bỏ đi, ta thì ly khai cả đêm, các ngươi thì không lưu lại! Lần sau, ta nhất định phải khóa các ngươi lại! Khóa lại!!”

“Tượng, ngươi cảm thấy ngươi có thể địch nổi chúng ta sao?” Hàn Canh bất vi sở động mà tiếp tục uống trà, có trời mới biết, hôm nay hắn có thể ly khai khỏi bên người Hi Triệt vào lúc sáng sớm, đã là rất giỏi rồi, đừng yêu cầu quá cao!

“Này! Hôm qua Duẫn Hạo gặp chuyện gì tốt đúng không?” Sáng sớm liền thấy Duẫn Hạo luôn luôn lộ ra tiếu ý, thực sự là nhất đại kỳ cảnh4 a!!

“Có lẽ là vậy…” Cười không nói gì, trà hôm nay phá lệ thơm ngon a…

___________________

(1) Sa trướng: Màn làm bằng vải mỏng.

(2) Tính ái: Sex =v= Ta không biết để tiếng Việt ra sao nên quăng thẳng Hán Việt vào luôn *che mặt*

(3) Bất thị tư vị: Nôm na là khó chịu/chịu không nổi/bối rối/lo lắng. Ta cũng không rõ cái nào đúng nhất nên quăng hết vào luôn TT^TT~

(4) Nhất đại kỳ cảnh: Nôm na là cảnh tượng hiếm thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK