“Ân, cuối cùng cũng vẽ xong.” Duẫn Hạo trên bức tranh phách khí lãnh tuấn, mâu tử kim sắc sinh động như thật.
“Cảm tạ Hữu Thiên đại nhân.” Cái này có thể tặng cho Duẫn Hạo rồi…
Nhìn thân ảnh dần xa của Tại Trung, hi vọng sẽ không có sai lầm gì…
Cẩn thận mà cầm bức tranh về gian phòng của mình, vừa mới đặt xuống, liền nghe thấy tiếng mở cửa.
“Hồng Lánh…” Sao hắn lại tới đây, mặc dù bề ngoài không có xung đột gì, thế nhưng hồi ức bất hảo của hai lần trước khiến Tại Trung đối Hồng Lánh có bản năng kháng cự.
“Tại Trung.” Đóng cửa lại, Hồng Lánh kéo Tại Trung tới, bộ dạng vô cùng thân thiết, “Tại Trung, điện hạ, ngày mai sẽ quay về đó!”
“Ân. Ta biết.” Hảo muốn hất bàn tay kéo lấy mình của hắn ra…
“Tại Trung, ngươi chán ghét ta đúng không?” Hồng Lánh ủy khuất mà nhìn Tại Trung, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Ta biết, lần trước để ngươi nhìn thấy cảnh đó, ngay từ đầu ta thực sự không biết, ngươi đừng để trong lòng a!” Nói xong còn cố nặn ra nước mắt.
“A! Ngươi… đừng khóc a!” Tại Trung thoáng chốc không biết phải làm gì.
“Vậy Tại Trung ngươi tha thứ cho ta được không, ta thực sự rất thích Tại Trung ngươi a, cho nên làm bằng hữu với ta được không?” Nghẹn ngào, Hồng Lánh cẩn thận nhìn Tại Trung.
“Cái đó…”
“Tại Trung, ta thực sự…”
Nhìn thấy Hồng Lánh khóc, Tại Trung cũng không đành lòng, nói không chừng hắn chỉ muốn làm bằng hữu với ta…Chuyện nhìn thấy trước đây xem ra cũng là mệnh lệnh của Duẫn Hạo a…
“Ngươi muốn làm bằng hữu với ta sao?”
“Đương nhiên a, Tại Trung ngươi đồng ý không?” Hồng Lánh gắt gao nắm lấy tay Tại Trung, cấp thiết hỏi.
Tại Trung gật gật đầu, xem như là đáp ứng.
“A, quá tốt rồi! Tại Trung, ngươi thật tốt.”
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Hồng Lánh, trong lòng Tại Trung cũng không khỏi cảm thấy ấm áp, ý vị này, mình đã có bằng hữu rồi sao?
“Tại Trung, kỳ thực lần này ta tới, là có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Ân?”
“Nghe nói ngươi đang chuẩn bị lễ vật để tặng cho điện hạ hả?”
Nghe Hồng Lánh nói đến chuyện này, khuôn mặt Tại Trung thoáng chốc ửng đỏ.
“Ta không muốn cười tấm lòng của ngươi, chỉ là rất hâm mộ ngươi mà thôi.”
“Hâm mộ? Tại sao, bản thân Hồng Lánh không phải cũng có thể tặng à?” Khánh sinh của điện hạ, mọi người hẳn là đều có thể tặng lễ vật chứ nhỉ.
“Ta cũng muốn a, nhưng mà ta nhớ loại thân phận này của chúng ta, là không có tư cách tặng đồ cho Vương.”
“Cái gì…” Vậy mình không phải…
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Tại Trung, Hồng Lánh lập tức xoay vai Tại Trung qua, “Không cần lo lắng, vật này của ngươi là do Hữu Thiên đại nhân giúp đỡ đúng không?”
“Ân.”
Quả nhiên là vậy, Kim Tại Trung, ngươi đúng là có bản lĩnh…
“Ngươi có thể để Hữu Thiên đại nhân tặng giúp ngươi a! Hơn nữa phải nhanh lên một chút, ngày mai chính là khánh sinh rồi.”
“Vậy sao? Chỉ cần như thế là được?”
“Ân, mặc dù không thể tự tay đưa cho điện hạ, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với việc không thể tặng đi a! Tại Trung, ngươi nói đúng không?” Hồng Lánh chậm rãi dẫn bảo.
“Ân, vậy ta đi kính nhờ Hữu Thiên đại nhân đây.”
“Phải nhanh lên đó, ngay buổi tối hôm nay là tốt nhất, khi đó Hữu Thiên đại nhân hẳn là không có việc gì.”
“Không thể đi ngay bây giờ sao?” Khánh sinh chính là ngày mai, nói phải nhanh lên một chút, không phải càng sớm càng tốt sao?
“Tại Trung vừa mới cầm về xong, Hữu Thiên đại nhân hẳn là còn có việc a, chung quy không thể luôn vì chuyện của ngươi mà bận rộn không ngừng được!”
Quả thực, Hữu Thiên đại nhân đã giúp mình đủ nhiều rồi, không thể làm phiền y quá mức nữa…
“Vậy buổi tối ta đi… Cảm ơn ngươi, Hồng Lánh.”
“Không cần khách khí.” Kim Tại Trung, ngươi thực sự không cần cảm tạ ta đâu, ngược lại, ta quả thực cần phải hướng ngươi nhận lỗi đó! Ha ha… Tối nay điện hạ sẽ quay về, trước khánh sinh luôn luôn phải có chút trò hay a, vai chính của màn kịch lần này ta có thể nhường lại cho ngươi rồi, nghìn vạn lần đừng khiến ta thất vọng a…
Một phần tâm ý giản đơn này, không biết có thể truyền tới người mà bản thân mong nhớ kia không…
Tối nay, sẽ ra sao đây…