Bước tới, hơi nghiêng người qua, liền nhìn thấy chân dung của hắn được vẽ giống như đúc trên vải căng, mà đôi mắt của hắn quả thực cũng chói mắt rực rỡ như vậy…
Ta nhớ Ma giới không tồn tại loài hoa nào có màu vàng kim, vậy thuốc màu này… Nghĩ đến điều gì đó, Duẫn Hạo khó có thể tin được mà nhìn bột phấn kim sắc một cái, sau đó mở to mắt nhìn Tại Trung đang ngủ say, chẳng lẽ, hắn mạo hiểm tính mệnh đi tới ma ngục, chính là vì…
Vô lực mà dựa vào bức tường phía sau lưng, Duẫn Hạo sâu sắc nhìn Tại Trung, “Đứa ngốc… Ngươi thực sự là một đứa ngốc…”
Ta không biết Tại Trung thì ra đã vì mình mà làm nhiều điều như vậy, ta phải làm sao, phải làm sao đây a!
Đại điện hắc ám, Tại Trung một mình quỳ trên mặt đất, nhặt lấy mảnh vụn rơi dưới đó.
Tại Trung… Duẫn Hạo không dám tới gần, hắn mơ hồ có thể nghe thấy Tại Trung đang lẩm bẩm nói điều gì đó, mặc dù ta luôn luôn kiêu ngạo về sức mạnh của bản thân nhưng cũng có lúc sợ hãi, Tại Trung chắc chắn đang nói điều gì đó về ta, những lời đó cũng đủ khiến trái tim Duẫn Hạo vô cùng đau đớn.
Nhìn Hữu Thiên ôm lấy Tại Trung, đầu gối cũng đã ma sát đến mức tổn thương… Chậm rãi tới gần, chuyện này Duẫn Hạo cũng không thể không nghe được.
‘Ngươi xem, đây là kim sắc, là con mắt của Duẫn Hạo mà chính tay Tại nhi vẽ đó! Không thể để nó bị bẩn được, con mắt của Duẫn Hạo là đẹp nhất…’ ‘Lúc quay về Tại Trung phải làm nó trở về nguyên vẹn, dán từng mảnh lại là được, thế nhưng không thể để Duẫn Hạo tái nhìn thấy, Duẫn Hạo nói, không muốn nhìn thấy, không muốn nhìn thấy loại rác rưởi này nữa…’
‘Hôm nay Tại Trung có chuẩn bị lễ vật cho Duẫn Hạo đó, nhưng mà Duẫn Hạo không thích, hơn nữa nhìn trông rất không vui, đều do Tại Trung không tốt, Tại Trung khiến Duẫn Hạo không vui… Tại Trung là kẻ ngốc! Kẻ ngốc chỉ có thể khiến Duẫn Hạo chán ghét mà thôi!’
… …
Rác rưởi…
‘Loại tranh này không biết là do kẻ thấp hèn nào vẽ, nhìn qua trông thật chán, nhặt sạch sẽ từng mảnh lên, đừng để ta nhìn thấy những thứ rác rưởi này nữa…’
Tại Trung… Ngươi biết không… Kỳ thực ánh mắt của ngươi mới là thứ đẹp nhất a…