• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là đâu?” Bốn phía đều là một mảnh trắng xóa, tại sao thứ gì cũng không có?

Tại Trung mở mắt ra, liền phát hiện bản thân không biết đã đặt chân vào thế giới hỗn độn từ lúc nào, bạch sắc tràn ngập đôi mắt, một màu trắng đầy thuần túy…

“Tại Trung.” Phía sau truyền đến thanh âm.

“Xương Mân!” Tại sao Xương Mân lại xuất hiện?

“Tại Trung, ngươi đừng kinh ngạc, đây là ảo cảnh mà ta chế tạo, ta đến để mang ngươi đi.”

“Cái gì?! Mang ta đi?”

“Ta cảm nhận được sự tuyệt vọng ngày càng tăng cao trong tim ngươi, ngươi lưu lại nơi này chỉ có thể không ngừng thụ thương, không ngừng đóng băng trái tim của chính mình…” Xương Mân bước đến gần Tại Trung, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tại Trung, “Kết giới của ngươi kỳ thực có thể tự mình giải trừ, điều kiện tiên quyết là máu tươi của Ma vương Trịnh Duẫn Hạo.”

“Có thể giải trừ…” Tại Trung xoa lên đôi mắt của mình, ân? Kết giới giải khai rồi…

“Huyễn giới hiện tại không thể đồng thời dung nạp hai kết giới, cho nên kết giới trên người ngươi mới có thể giải khai.”

Vậy sao, đúng a, bản thân đến bây giờ vẫn chưa từng uống máu của Duẫn Hạo…

“Trịnh Duẫn Hạo vô pháp cho ngươi thứ ngươi cần, cho dù là thứ đơn giản nhất để kéo dài sinh mệnh.” Xương Mân bước đến trước mặt Tại Trung, tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay, chưa đủ để ngươi nhận ra sao?”

Hồi ức đau thương ngày hôm nay thoáng chốc ấn nhập vào trong óc, Tại Trung khổ sở mà nhắm chặt mắt lại.

“Là ta không tốt, là chính ta khiến Duẫn Hạo sinh khí…”

“Ngươi không tốt?! Ngươi trả giá vẫn chưa đủ nhiều sao?!!” Mỗi lần Tại Trung trên người bị thương hay trong lòng cô đơn, nó đều mơ hồ có thể cảm giác được, bản thân không thể tiếp tục để Tại Trung lưu lại đây nữa, cho dù là làm trái lại số phận…

“Bây giờ chúng ta liền ly khai!” Xương Mân nói xong, liền chuẩn bị mở lộ khẩu thông đến ‘Mê viên’.

“Không! Ta không muốn đi! Ta không muốn ly khai Duẫn Hạo!!” Tại Trung lớn tiếng phản đối,sao ta có thể ly khai được, ta căn bản là luyến tiếc a… Cho dù… Cho dù Duẫn Hạo chán ghét ta như thế…

“Vì sao hả Tại Trung? Tiếp tục như vậy ngươi sẽ mất mạng! Thần châu hộ mệnh ta cho ngươi đã dùng rồi, không phải sao?! Không còn viên thứ hai đâu!!” Dòng máu trong cơ thể Tại Trung đang kịch liệt giảm bớt, tiếp tục như vậy tính mạng của Tại Trung…

“Ta biết, nhưng ta vẫn không thể ly khai.” Tại Trung nhìn Xương Mân, con ngươi tử sắc1 hiện lên sự kiên trì xưa chưa từng có.

Qua một hồi lâu, Xương Mân thở dài, “Ta nhất định sẽ mang ngươi đi! Trừ khi… ngươi có thể bảo đảm rằng tính mạng của bản thân không bị uy hiếp.”

“Ân?” Tại Trung mừng rỡ nhìn Xương Mân, như vậy thì có thể lưu lại, tiếp tục ở bên cạnh Duẫn Hạo sao…

“Đêm nay để thân thể của chính ngươi hút lấy máu tươi của Trịnh Duẫn Hạo, bằng không ta nhất định sẽ mang ngươi ly khai!”

Sương trắng dần dần tan đi, chỉ lưu lại thanh âm kiên định của Tại Trung…

“Có thể! Ta nhất định phải lưu lại, nhất định…” Vòng cổ trước ngực phát ra hào quang sáng chói màu đen, Duẫn Hạo, ngươi hẳn là có một chút cảm tình với ta đúng không…

Duẫn, Tại nhi muốn lưu lại, có thể chứ…

____________

(1) Tử sắc: Màu tím.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK