Hữu Thiên đứng bên cạnh Duẫn Hạo, vì tình hình khó hiểu này…
“Vương vẫn chưa tỉnh?”
Hi Triệt từ cửa bước vào, trong tay còn cầm một viên trân châu hỏa hồng sắc.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Chờ một chút, giúp ta.”
Không chờ Hữu Thiên trả lời, Hi Triệt liền đặt chân trâu lên lồng ngực của Duẫn Hạo, một trận hồng quang đầy cưỡng ép mà thử ấn viên trân châu vào trong tim Duẫn Hạo, mồ hôi thuận theo gò má mà chảy xuống, Hữu Thiên đứng đằng sau Hi Triệt, im hơi lặng tiếng mà truyền sức mạnh của mình vào.
Cuối cùng cũng đặt được viên trân châu vào trong cơ thể của Vương, Hi Triệt liền thở phào nhẹ nhõm, “Vương xem như đã ngủ rồi. Sức mạnh bên trong cũng rất khiến người ta đau đầu.”
“Ngươi không phải nhân cơ hội thương tổn Vương sao?”
“Nếu như là vậy, ngươi có thể giúp ta sao?” Liếc Hữu Thiên một cái, Hi Triệt xoay người muốn đi, “Ta chỉ để Vương hoàn toàn thấy rõ trái tim của mình mà thôi.”
“Không hổ là Kim Hi Triệt, thứ đồ gì cũng chế tạo ra được.” Hữu Thiên hiếm có mà khen ngợi một câu.
“Bây giờ ngươi mới biết sao?”
“Vậy hiện tại ngươi vội vàng đi để làm gì?’
Hi Triệt nghe vậy liền dừng cước bộ, xoay người lộ ra nụ cười quỷ dị âm ngoan, “Hồng Lánh, thực sự là một cái tên buồn nôn a! Mặc hồng sắc đã xem như là tiện nghi cho hắn rồi, cư nhiên còn có thể mặc đến mức buồn nôn như vậy, ta phải hảo hảo khao hắn một lần a!”
Quả nhiên là Kim Hi Triệt, lòng dạ độc ác…
Thế nhưng, mọi thứ thật sự sẽ tốt sao?
Các loại hiểu lầm trước đây đều đã dần dần được vạch trần, trong huyết dịch của Tại Trung hàm chứa nước thánh, không thể nói lời giải thích, còn sự hiểu lầm về quan hệ với ta cũng đã được giải…
Tên đầu sỏ chủ mưu kia, bây giờ hẳn cũng nhận được sự nghiêm phạt rồi, thế nhưng nhân nhi bị tổn thương kia, lại đang ở nơi nào…
Trong mấy ngày Vương mê man, không cảm nhận được bất cứ khí tức nào của Tại Trung, giống như đã tiêu vong mất dạng.
Sự tình rốt cuộc sẽ ra sao đây? Vương của ta…