Duẫn Hạo không nói gì, ánh mắt vững vàng nhìn thẳng vào Tại Trung, trong kim mâu thâm thúy chỉ chứa đựng thân ảnh của y.
Thấy Duẫn Hạo không bày tỏ thái độ, Hiền Trọng có chút lo lắng, nhưng lần này hắn đã khẳng định được tâm ý của mình nên mới tới, cần sự chúc phúc từ Duẫn Hạo, không. Không chỉ có hắn, mà Tại Trung cũng cần…
“Điện hạ, ta yêu y, thỉnh ngài ban cho chúng ta sự chúc phúc của Ma vương.”
Lại là bầu không khí im lặng, sự trầm mặc đáng sợ đang lan tràn…
Tại Trung vẫn không dám nhìn vị Ma vương kia, cho nên luôn cúi đầu, lúc nghe thấy Hiền Trọng biểu đạt ái ý với bản thân, Tại Trung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hiền Trọng…
Hiền Trọng đáp lại cái nhìn của Tại Trung bằng nụ cười mỉm, ánh mắt kiên định truyền đạt niềm tin, ‘Ta sẽ chiếu cố ngươi, thương yêu ngươi, Tại Trung…’
Tại Trung nắm chặt lấy bàn tay của Hiền Trọng như đáp lại, sau đó lấy dũng khí nhìn về phía vị Ma vương kia, “Điện hạ, thỉnh chúc phúc cho chúng ta!”
Nói xong, bầu không khí của đại điện lập tức càng thêm nặng nề, mà Tại Trung cũng nhìn thấy diện mạo của người y gọi là điện hạ kia…
Giống hệt… Giống hệt! Giống hệt như người xuất hiện trong giấc mộng ban nãy của ta! Run rẩy mà lùi về phía sau một bước, trong lòng kêu gào muốn rời đi…
Cảm thấy nỗi sợ hãi của Tại Trung, trái tim Duẫn Hạo liền nhói lên đau đớn, vẫn sợ ta sao? Nhưng lại có thể ngả vào lồng ngực của kẻ khác một cách đầy tín nhiệm và an tâm…
Tay gắt gao nắm thành quyền, con ngươi kim sắc giống như muốn hoàn toàn chiếm đoạt nhân nhi trước mắt.
Cắn răng, phun ra lời mà bản thân căn bản không muốn tin tưởng, “Ngươi cũng yêu hắn?”
Tại Trung nghe thấy hắn đang hỏi mình, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
“Nói mau! Ngươi nói mau!!” Không nói lời nào là có ý gì, là thừa nhận sao?!
Sao hắn đột nhiên lại sinh khí như vậy, ta đã làm sai cái gì sao? Tại Trung không biết phải làm gì, chỉ có thể dựa sát vào Hiền Trọng, nhưng hành động đó lại khiến Duẫn Hạo càng thêm chướng mắt!
Ta đã từng nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Tại Trung sau khi nhìn thấy ta, nhưng chưa từng nghĩ rằng là như vậy…
Không giống như trước đây mà muốn nhận được sự đáp lại từ ta, cũng không bởi vì sự tàn nhẫn của ta trong quá khứ mà lạnh lùng phớt lờ, cảnh trước mắt ta hiện tại là cái gì, là đang nói cho ta biết rằng, muốn lấy được y cũng đã muộn rồi sao, vì y đã phải lòng kẻ khác rồi sao?!
“Ta không tin! Ngươi đang lừa ta, đúng không? Đúng không!!”
Hiền Trọng ở bên cạnh nhìn phản ứng bất thường của Duẫn Hạo, cũng không nhịn được mà trầm tư. Tại Trung đã quên mất chuyện trước kia, nhìn lời nói và hành động hiện tại của Duẫn Hạo, chẳng lẽ Tại Trung đã quên sự liên quan giữa y và Duẫn Hạo rồi sao?
Mà Tại Trung nhìn tình hình như vậy, nghe thấy câu hỏi từ một Duẫn Hạo giống như đang phát cuồng, tâm tình muốn chạy trốn liền trở nên mạnh mẽ… Nhưng mà… ‘Tại Trung, ngươi nguyện ý để ta hảo hảo chiếu cố ngươi không?’ ‘Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi gặp điện hạ, để y cấp cho chúng ta sự chúc phúc…’
Chúc phúc… Nghĩa là ta có thể nhận được hạnh phúc sao…
Điện hạ nói không tin ta, hắn nói ta đang lừa dối hắn, vậy có nghĩa là hắn đang hoài nghi ta sao… Hiền Trọng là người đã cho ta sự hi vọng khi ta không có bờ vai để dựa vào, ta cũng phải làm chút gì đó mới đúng a…
Cước bộ đang lùi bước lại tiến lên, hít sâu một hơi, tử mâu sáng rực nhìn thẳng vào đôi mắt của Duẫn Hạo, “Ta yêu y, ta muốn ở bên y!”
Lời vừa nói xong, Hiền Trọng kinh ngạc nhìn Tại Trung, nỗi vui sướng trong mắt khó có thể mà che đậy. Mà song mâu của Duẫn Hạo đã phủ lên một tầng khói mù, hắn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc Tại Trung muốn nói lại thêm một lần nữa, đột nhiên, một bàn tay dùng sức nắm lấy vai y, móng tay cắm vào, mang đến một chút đau đớn.
Tiếng cười tự giễu vang khắp đại điện, “Ngươi muốn sớm ở bên hắn… ở bên hắn!” Huyết mâu dữ tợn nhìn về Hiền Trọng, từng chữ từng câu mà nói, “Ta — sẽ — không — chúc — phúc!”
Sau đó, giận dữ rời đi…