• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?!” Đôi mắt chăm chú nhìn Tại Trung đầy sâu sắc, khoảng cách giữa hai ngươi chỉ có nửa mét, nhưng tựa như xa cách cả thiên hà.

Qua thật lâu, giống như thời gian đã ngừng lại, khóe miệng của Duẫn Hạo đột nhiên nhếch lên, trông có chút cay đắng, bỗng dưng, giống như đang nghĩ đến điều gì đó, mâu tử kim sắc hơi trầm ngâm, quầng sáng nhàn nhạt bốn phía bao phủ lấy Duẫn Hạo cùng Tại Trung, tơ nhện kim sắc quấn xung quanh, dần dần thành hình từng chút một, thế nhưng lúc sắp hoàn chỉnh,màng lưới trong suốt bỗng nứt ra bốn phía, cánh hoa trắng mỏng mảnh huyền ảo, vô lực mà bay xuống…

Con ngươi kim sắc trong chớp mắt tối đi vài phần, không có ràng buộc, không có hồi ức, lưới lụa đồng tâm cũng khó có thể mà tồn tại.

Lại nhìn về phía người ở trước mắt, ngân phát phiêu dật, tử mâu mộng ảo, dung nhan mỹ lệ, khí tức đồng dạng, rõ ràng là giống hệt Tại Trung ba trăm năm trước a!

Vươn tay, bung mở mười ngón, im lặng chờ đợi, thời gian theo gió mà thổi qua, trong lòng bàn tay không có độ ấm từ bàn tay của nhân nhi trước mắt, chỉ có thể làm lữ khách xem hoa, nghỉ chân cũng uổng công…

“A, đã quên rồi sao?” Tự giễu mà buông bàn tay lạnh ngắt xuống, “Không nhớ, a, đã không còn sự tồn tại của ta rồi sao?!”

Kim sắc tiêu tán, con ngươi màu máu đầy thâm thúy dần dần ngưng tự sức mạnh của sự phẫn nộ, làn gió ôn hòa ban nãy đột nhiên trở nên sắc bén, giống như chiếc dao găm đang chém loạn, sự đau đớn trên da thịt khiến Tại Trung hơi nheo mắt lại, thế nhưng cảnh tượng kế tiếp lại khiến tử mâu mở to trong nháy mắt.

Cơn gió bên người Duẫn Hạo biến thành lưỡi dao tàn nhẫn, xẹt qua làn da lộ ra bên ngoài một cách đầy vô tình, huyết dịch đỏ tươi tìm được cửa phóng thích, theo đôi má, cánh tay mà trườn xuống, chậm rãi nhuốm những bông hoa màu trắng rơi lả tả ở bên chân thành màu huyết hồng…

Tại Trung hoàn toàn đứng ngây ở một chỗ, nhìn thứ màu đỏ gai mắt kia, thêm cả bộ dạng bình tĩnh của Duẫn Hạo, không biết vì sao, nỗi đau đớn trong tim lại lan tràn, đôi mắt dần dần trở nên mơ hồ, bàn tay run rẩy che lấy miệng, kinh ngạc không nói nên lời.

Duẫn Hạo cứ đứng nguyên như vậy, mặc cho máu tự ý chảy ra, biển hoa phía sau giống như bị kêu gọi, điêu tàn từng mảng lớn, sau đó lại nở rộ một lần nữa, không biết mệt mỏi mà nở bung.

Bàn chân giống như bị khống chế mà đi về phía trước, từng bước một, dừng lại ngay trước mặt Duẫn Hạo.

Đừng! Đừng thương tổn chính mình, đừng a… Hoảng hốt dùng bàn tay lạnh lẽo muốn ngăn cản dòng chảy của huyết dịch, nhưng hoàn toàn phí công vô ích.

“Đừng… Dừng lại đi… Dừng lại…” Hai mắt đờ đẫn mở to, nước mắt như không có chốt đóng mà chảy đầy khắp mặt.

Dòng lệ không cách nào ngăn lại được, nỗi đau đớn trong tim không thể kiểm soát, rõ ràng là người xa lạ a, nhưng vì sao… vì sao giống như đã yêu được nghìn năm rồi…

“Đừng quên ta, Tại Trung…” Nhẹ giọng nỉ non, giống như khẩn cầu.

Thân thể gầy yếu ngã ngồi xuống đất trong vô lực, giống như cầu xin mà thở dài: “Ta… không nhớ ra a… Không có ngươi… Không có…”

Duẫn Hạo cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể run rẩy, cứ im lặng như vậy, giống như thời gian đã ngừng lại ngay từ thời khắc này.

Nếu như sự cô phụ của ta trước đây khiến sợi chỉ đỏ của sự ràng buộc đứt đoạn, không biết máu tươi thứ tội của ta có tư cách để có thể vãn hồi hay không…

Tại Trung…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK