“Xương Mân, sao ngươi vẫn không khôi phục thành hình người a!”
Một ngày rồi, những lời này đã lải nhải được một ngày rồi, không, phải là sau lần ta giúp Tại Trung nên đánh mất một lượng năng lượng lớn, phải luôn duy trì hình dạng của ma thú thì luôn phải nghe đi nghe lại câu nói này.
“Ngươi có thể câm miệng lại không?!”
“Vậy ngươi biến đổi trở về đi!”
Một người một thú cứ giằng co như vậy, nửa ngày không nói một câu nào.
…
“Được rồi, Cơ Phạm, ngươi cũng biết bây giờ bản thân ta cũng bất lực mà.”
Sức mạnh của Xương Mân vốn đã tiêu hao rất nhiều, đồng thời lại phải giúp Tại Trung bị thiếu khuyết ‘Mệnh Liên’ duy trì sinh mệnh, quả thực chỉ có thể duy trì như vậy.
“Ai, Xương Mân, xem ra chỉ có thể áp dụng biện pháp tự nhiên nhất, nguyên thủy nhất rồi.” Cơ Phạm bất đắc dĩ mà lui về phía sau vài bước, sau đó đứng lại.
“Ân?”
Kim quang lóe lên, thân ảnh vốn thon dài lập tức thấp đi vài phần, cự thú toàn thân kim sắc xuất hiện trên bãi cỏ mềm mại.
“Nha, Kim Cơ Phạm, ngươi muốn làm cái gì!”
“Thật là, còn phải hỏi nữa sao!” Nếu như không có nhìn lầm, trên lông tơ kim sắc kia hình như có màu hồng nhè nhẹ, đây là… xấu hổ…!
“Ngươi… đừng kích động!”
“Xương Mân! Ta tới đây!”
“Không có biện pháp rồi.” Xương Mân né tránh, bộ lông băng lam sắc liền trút đi, dưới ánh mắt hoảng hốt của Kim Cơ Phạm, biến trở về hình người.
“Xương Mân…” Biến trở về rồi…
“Kỳ thực Tại Trung đã nhận được sự hạnh phúc rồi, cho nên không cần sức mạnh của ta nữa.”
Thấy Cơ Phạm không có phản ứng, trái lại còn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, bờ vai còn khẽ run rẩy, chẳng lẽ chỉ vì bản thân giấu hắn nên liền tức giận, thương tâm sao?
“Cơ Phạm a…” Vừa mới tới gần, lại bị cự thú lao thẳng tới đặt ở dưới thân.
“Ha ha, kỳ thật Xương Mân a, có biến đổi hay không cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì chúng ta ‘thú giao’ thôi!”
“Kim Cơ Phạm, ngươi biến trở về cho ta mau!”