• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đẩy cửa ra, nhìn thấy người bản thân muốn gặp đang đứng trước cửa sổ, liền muốn đi về phía trước ngay tức khắc, nhưng mới bước được vài bước, liền đứng lại.

Ta có thể cứ như vậy mà bước tới được sao, chần chừ muốn lùi về phía sau, thế nhưng một thanh âm bỗng vang lên, ngăn cản y lại.

“Tại Trung.” Khẳng định như vậy, thậm chí cũng không quay đầu lại xác nhận.

Nghe thấy có người đang gọi mình, Tại Trung không biết nên lùi hay tiếp tục bước tới, vì vậy chỉ có thể do dự đứng ở tại chỗ.

Ta kỳ thực vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng thanh âm của người trước mắt vẫn vang ở bên tai, đừng quên hắn, trong ký ức trước đây của ta có hắn sao, nhưng là sự tồn tại như thế nào…

Nhìn thấy hắn, trong lòng luôn có nghìn vạn loại mùi vị, rối rắm nan giải.

Giống như hiện tại, dựa vào sự dẫn lối trong tim, ta cảm thấy rất lo lắng, có thể sẽ thật sự chết khi tới trước mặt hắn, rồi lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

… …

Duẫn Hạo đưa lưng về phía Tại Trung, trong lòng ngập tràn nỗi hân hỉ, vốn đã cảm nhận được khí tức của Tại Trung đang chậm rãi rời xa, nhưng một lát sau bỗng cảm thấy nó đang tới gần, mà hắn lại không dám xác định, lúc Tại Trung đẩy cửa ra, hắn thật sự muốn lập tức lao tới ôm lấy y, vĩnh viễn không buông tay.

Hiền Trọng dẫn y rời đi, ta cũng không ngăn cản, vì ta phải để Tại Trung có không gian xoa dịu, bây giờ cấp thiết mà giam giữ y ở bên ngoài, có lẽ chỉ có thể mang đến kết quả hoàn toàn trái ngược, nhưng ta không nghĩ rằng chính Tại Trung… Chẳng lẽ y đã nhớ lại rồi sao? Nhớ lại chuyện trước đây, ta nên cao hứng sao…

Lúc Duẫn Hạo còn đang suy đoán, hắn đột nhiên cảm nhận được một bàn tay băng lương tinh xảo đụng vào vết thương của mình, ngạc nhiên cúi đầu xuống, liền thấy Tại Trung đang đứng ở bên người hắn, ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm vào vết thương trên cánh tay.

“Tại Trung…”

“A… Ta…” Ai nha, ta vẫn không tự chủ được mà bước tới rồi, khi nhìn thấy vết thương trên tay hắn, trái tim vốn đang do dự của ta liền lệch đi, nghiêng về phía phần lo lắng kia…

Vội vàng thu tay lại, giống như hài tử phạm lỗi sai, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Duẫn Hạo.

Ngón tay vừa ly khai được một giây liền bị bao bọc trong lòng bàn tay rộng lớn, y vì kinh ngạc mà ngẩng đầu, lại đối diện với ánh nhìn chằm chằm của Duẫn Hạo.

Ngón tay bị nắm lấy lại được đặt lên vết thương, Tại Trung chần chừ nhưng không kháng cự, “Miệng vết thương hảo sâu a…” Nhìn gần một cách tỉ mỉ, vết thương đỏ thẫm đã chậm rãi chuyển sang màu đen, trên làn da vốn trơn bóng lộ ra vẻ dữ tợn chướng mắt, khó chịu nhíu mày, không kìm được mà phun ra một câu, “Ngươi thật là, hỗn đản!”

Thế nhưng Tại Trung vừa nói xong liền hối hận, trời ạ, ta vừa nói cái gì vậy, cái miệng đang khẽ mở ngậm chặt lại ngay tức khắc.

“Tại Trung?!” Duẫn Hạo cũng có chút giật mình, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tại Trung biểu lộ tình cảm khác ngoại trừ phục tùng, đây là đang trách mắng ta sao? Vì cái gì mà trong lòng lại có chút vui vẻ thế này…

“Cái kia… Ta… Ta không phải cố ý…” Thôi rồi, hắn là Ma vương a, sao ta lại không cẩn thận như vậy, lúc Tại trung còn đang lo lắng, thân thể mềm mại bỗng rơi vào một lồng ngực mạnh mẽ hữu lực trong thoáng chốc.

“Ta rất vui…” Thanh âm trầm thấp của Duẫn Hạo vang lên bên tai Tại trung, chậm rãi thu chặt cánh tay, ngửi hương thơm thanh nhã trên người Tại Trung, giống như không có chút phiền não gì.

“Điện hạ…”

“Gọi ta là Duẫn Hạo…” Điện hạ… thật sự là một xưng hô đầy xa lạ.

Duẫn Hạo sao… Cái miệng hơi hơi khép mở, thế nhưng không phát ra thanh âm, trong cổ họng giống như có cái gì ngăn lại, cái miệng nhỏ khẽ thở dốc, nhưng hai từ kia vẫn không nói ra được.

Dần dần buông tay ra, liền nhìn thấy khuôn mặt khó xử của Tại Trung, “Không nguyện ý sao?” Trái tim khẽ nhói đau sau khi nhìn thấy sự chống cự vô thanh của Tại Trung.

Tại Trung cắn môi dưới, sau đó khẽ lắc đầu.

Rõ ràng là hai từ rất đơn giản, thế nhưng dường như nặng nghìn cân, ép tới mức khiến ta không thở nổi, cảm thấy vô cùng sợ hãi… Sợ hãi! Là vì hắn là Ma vương sao?

… …

‘Duẫn Hạo…’ ‘Ai cho phép ngươi xưng hô như vậy!’ ‘Ngươi chỉ là một dục nô đê tiện, ngươi có tư cách gì!’

“Tại Trung,” Ngón tay khẽ vuốt cánh môi bị Tại Trung cắn đến có chút trắng bệch kia, khuôn mặt hắn lộ ra chút thất vọng, chút bất đắc dĩ, “Cứ gọi ta là điện hạ đi…”

Ta thật là buồn cười a, trước đây đã quy định như vậy rồi, chính ta cũng đã không khoan nhượng mà xé nát tình cảm của y từng chút một, rồi bây giờ lại buồn cười mà hi vọng y vẫn như xưa, vẫn si tình như thế, nhưng hiện tại, ngay cả tên của ta cũng là một loại hồi ức kinh khủng sao…

“Ân.” Cảm thấy đã duy trì tư thế như vậy đã rất lâu, Tại Trung mới đột nhiên nhớ tới lí do mình tới đây là gì.

“Ta đến xem thương thế của điện hạ.”

Tại Trung nhắc tới, Duẫn Hạo mới phát hiện vết thương của mình vẫn lộ rõ bên ngoài da, sao không đế nó tự động khép lại? Bởi vì như vậy mới có thể khiến nỗi đau đớn nho nhỏ kia nhắc nhớ hắn đã mất đi bao nhiêu thứ.

“Ta tới giúp ngươi thượng dược nhé.” Bước đến bên giường Duẫn Hạo, cầm lấy thuốc trị thương từ ngoài cửa, đây là thứ y cầm theo tiện đường vừa nãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK