• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mang quan tài đi chúc thọ?

Không ai có thể ngờ vào ngày đại thọ của Vương Phú Quý lại có người dám làm chuyện như thế.

Toàn trường tĩnh lặng!

Mọi người đều nhìn Diệp Phàm.

Đây là nhà họ Vương, hôm nay tất cả mọi người của nhà họ Vương và nhà họ Ngô đều có mặt ở đây, ngoài người nhà còn có hàng ngàn nhân viên an ninh. Đến gây rối vào lúc này quả thực chính là tìm cái chết

'Vương Phú Quý phản ứng lại từ trong nỗi khiếp sợ, tiến lên một bước, hừ lạnh một tiếng.

"Hừ! Nhóc con, không ngờ cậu không chết mà còn dám tới đây gây sự. Tôi nên nói cậu cưỡng vọng hay nên nói cậu ngạo mạn vô tri đây?” Giọng nói đầy vẻ trêu chọc.

"Ha ha, gia chủ Vương ra tay, thẳng nhóc này sắp. tiêu đời rồi!"

"Đúng vậy, anh xem bên cạnh gia chủ Vương chính là gia chủ Ngô, hai gia tộc lớn đều ở đây, thằng nhóc này còn dám kiêu ngạo, đúng là muốn chết!"

“Đúng vậy, tuy rằng hai người cậu ta mang đến nhìn khá hung dữ, nhưng có ích lợi gì? Đám thuộc hạ của nhà họ Vương và nhà họ Ngô mỗi người một ngụm nước miếng là có thể dìm chết bọn họ rồi.”

Mọi người cũng bắt đầu bàn tán. Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ hưng phấn, mong chờ được nhìn thấy tên gây chuyện này bị tra tấn.

Lúc này, một người phụ nữ bước ra khỏi đám. đông. Đó là Đường Nhược Tuyết. Cô ấy nhìn Vương Phú Quý.

"Gia chủ Vương, anh Diệp là bạn của tôi, nếu ông muốn đối phó với anh ấy, hy vọng ông có thế suy nghĩ cho rõ rằng”

'Vương Phú Quý cau mày.

“Tổng giám đốc Đường, tên này trước đây đã giết con trai tôi, nể mặt mũi cô, tôi nhịn. Nhưng cô cũng đã thấy chuyện xảy ra hôm nay rồi, thẳng nhóc này khinh người quá đáng, nếu tôi tiếp tục nhẫn nhịn, sau này. làm sao có chỗ đứng ở Giang Thành?”

Tuy rắng ông ta sợ hãi trước thế lực của nhà họ Đường. Nhưng bây giờ trước vô số nhà hào phú ở. Giang Thành, bị Diệp Phàm làm nhục như vậy, ông ta không thể nhượng bộ được nữa.

Đường Nhược Tuyết cau mày, quay người nhìn Diệp Phàm, nhỏ giọng nói

"Anh Diệp, hôm nay nhà họ Vương tụ tập rất nhiều cao thủ, anh đừng nên bốc đồng. Đi mau đi, chuyện ở' đây để tôi xử lý”

Cô ấy quyết tâm muốn tạo quan hệ tốt với Diệp. Phàm. Thậm chí còn không ngần ngại trở mặt với nhà họ Vương và nhà họ Ngô.

Không ngờ, Diệp Phàm chỉ nhàn nhạt mỉm cười.

"Cô Đường, tôi xin nhận lòng tốt của cô, nhưng hôm nay không căn cô phải khó xử. Chỉ là nhà họ Vương và nhà họ Ngô mà thôi, tôi không để vào mải

Diệp Phàm vẫn rất khá biết ơn vì lúc này Đường Nhược Tuyết có thể đứng ra giúp đỡ mình. Ấn tượng tốt của anh về Đường Nhược Tuyết ngày càng tăng. Tuy nhiên, hôm nay anh đến đây để trả thù, sao có thể bỏ đi được?

Nhưng lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt. Cho dù có sự hỗ trợ của nhà họ Đường thì thẳng nhóc này cũng quá ngông cưồng rồi!

Đường Nhược Tuyết nhìn vẻ mặt của mọi người, bất đắc dĩ thở dài.

*Vậy anh Diệp, tự anh cẩn thận một chút. Nếu cần sự giúp đỡ của tôi thì nói một tiếng là được. Chúng ta là bạn bè." Sau đó, cô ấy bước sang một bên.

Cô ấy cũng đã nhìn ra, Diệp Phàm cũng khiêng quan tài tới chúc mừng rồi, làm sao có thế bỏ cuộc được?

Đường Nhược Tuyết biết, chuyện tiếp theo sẽ là cơn ác mộng của mọi người! Dù sao ông Trần cũng đã nói Diệp Phàm là một tông sư.

Hơn nữa cô ấy cũng nhìn thấy Diệp Phàm máu lạnh và độc đoán như thế nào trong bữa tiệc sinh nhật của Ngô Hiểu Đình.

Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết rút lui, Vương Phú Quý âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ta thực sự sợ 'Đường Nhược Tuyết sẽ đứng vững đến cuối cùng.

Diệp Phàm, nhà họ Vương chúng tôi cũng là danh môn vọng tộc ở Giang Thành, luôn tuân thủ pháp. luật, làm ăn nghiêm túc, mọi người đều rõ ràng."

'Vương Phú Quý nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, uy nghiêm không gì bằng,

"Nhưng cậu, trước hết đã giết chết hai đứa con. trai của tôi, làm nhục con dâu của tôi, bây giờ lại tới cửa khiêu khích tôi, có mà ai nhịn nhục nối! Nếu như bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, sau đó tự chặt đứt một cánh tay của mình, hôm nay ta có thể tạm thời tha mạng cho cậu. Nếu không, tôi sẽ giết chết tên cuồng vọng như cậu, trừ hại cho dân!"

Ông ta đặt mình ở điểm cao đạo đức, tìm cho mình một lý do chính đáng để giết người.

Nói rồi ông ta vung tay lên. Hơn một ngàn tên thuộc hạ của nhà họ Vương và nhà họ Ngô ngay lập. tức bao vây ba người Diệp Phàm.

Mọi người nhìn thấy đều hưng phấn.

"Sắp có kịch hay rồi!”

Một thẳng nhóc thối mang theo hai người tới đây lại dám khiêu khích nhà họ Vương? Dù cậu có là bạn của Đường Nhược Tuyết cũng chẳng có ích gì.

Suy cho cùng, nhà họ Vương người ta đứng trên điểm cao đạo đức, nhà họ Đường cũng không tiện không nói đến tình lý. Hơn nữa nơi này chính là sân nhà của nhà họ Vương, thẳng nhóc thối này cứ chờ bị chà đạp đi!

Mọi người đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt chế giễu.

Diệp Phàm cũng hơi nhếch khóe miệng vỗ tay, tiếp đó bình tĩnh nói: "Ha ha, Vương Phú Quý, ông thật sự đủ cao thượng, vậy tôi xin mời mọi người xem một thứ."

Nói xong, anh để Bạch Vô Thường mở hộp ra.

Mọi hoạt động không thể để lộ ra ngoài của nhà họ Vương và nhà họ Ngô đều bị vạch trần trước mặt mọi người.

Buôn người!

Buôn lậu vũ khí!

Bán ma tuý!

Mọi người đều sốc.

Không ngờ nhà họ Vương và nhà họ Ngô có vẻ ngay thẳng lại có thể ác độc đến vậy.

“Thắng khốn nạn, cậu đang vu khống! Ai sẽ tin cậu chứ?" Vương Phú Quý gầm lên.

Diệp Phàm bịt tại lại.

"Có tin hay không không quan trọng, nhưng đó là sự thật. Được rồi, Vương Phú Quý, điều nên nói cũng đã nói, hiện tại ông quỳ xuống xin lỗi thì tôi có thể giữ cho ông toàn thây."

Ai không biết chơi trò đứng ở điểm cao đạo đức?

Ầm!

'Đám đông lập tức bùng nổ. Tất cả đều mở to mắt nhìn Diệp Phàm.

Chúng ta đã nghe thấy cái gì? Thắng nhóc này vậy mà lại bảo gia chủ Vương quỳ xuống?

Cho dù cậu muốn trừ bạo an dân thì cậu cũng phải làm rõ tình hình chứ, có được không? Bây giờ cậu đang bị hơn một ngàn người bao vây đấy!

Đã từng thấy kẻ điên, nhưng chưa bao giờ thấy ai điên đến thế

Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Phú Quý trở nên âm trầm đến đáng sợ. Tên khốn này lại bảo mình quỳ. xuống trước mặt mọi người? Ai đã cho cậu sức mạnh đó thế?

“Ha ha ha” Vương Phú Quý giận quá hoá cười. "Nhóc con, cậu đúng là càn rỡ, lại bảo tôii cho cậu? Cậu còn chưa đủ tư cách đâu!"

"“Ồ?” Diệp Phàm sờ mũi, nghiền ngẫm nói: "Tôi nghĩ tôi có tư cách. Hơn nữa cho ông cơ hội quỳ xuống trước mặt tôi là vinh hạnh của ông”

'Vương Phú Quý tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy.

Người này thật đáng ghét!

Nếu không phải kiêng dè Đường Nhược Tuyết ở bên cạnh, ông ta đã ra lệnh giết chết ba người Diệp Phàm rồi. Vốn tưởng rằng bị bao vây thì thãng nhóc này có thể biết khó mà lui. Không ngờ đối phương lại càng hung hãn hơn.

Ông ta cười lạnh nhìn Diệp Phàm, sát khí trong mắt ngày càng đậm.

“Nhóc con, cậu thật điên cuồng...”

"Không sai Diệp Phàm trực tiếp ngắt lời Vương Phú Quý, cười như không cười mà nói: "Có rất nl người đều nói lời này, giống như Vương Thiên Vũ, 'Vương Thiên Hư và đám người của Huyết Sát Minh đêm qua, nhưng bọn họ đều đã chết”

Cái gì?

'Vương Phú Quý tức thì trợn to hai mắt. Vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng đám người của Huyết Sát Minh thấy không giết chết được Diệp Phàm thì đã ôm tiền bỏ chạy rồi chứ.

Không ngờ bọn họ đều bị Diệp Phàm giết chết!

Làm sao có thể?

'Vương Phú Quý cảm giác được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, thắng đến đỉnh đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Lúc này, Diệp Phàm quay sang Ngô Đại Hồng bên cạnh, nhếch khoé miệng: "Cha vợ tốt của tôi, hay là ông quỳ trước, làm mẫu cho gia chủ Vương một chút nhé?"

Ngô Đại Hồng nghe vậy thì nối giận: "Thằng khốn Diệp Phàm mày, nói thế nào tao cũng từng là cha vợ. của mày, mày giết con gái tao, tao vẫn chưa tính sổ với mày đâu, thế mà lại còn đại nghịch bất đạo như vậy, muốn bắt tao quỷ xuống?”

Đại nghịch bất đạo?

Diệp Phàm mim cười. Nụ cười lạnh lùng, trong mắt tràn đây sự mỉa mai.

"Ngô Đại Hồng, các người giết cha mẹ tôi, hại em gái tôi, còn đuổi cùng giết tận tôi, vậy mà còn không biết xấu hổ đứng đây nói tôi đại nghịch bất đạo? Chẳng lẽ trong lòng các người không thấy chút cưỡng ép nào sao? Quỷ xuống cho tôi!"

Diệp Phàm gào to một tiếng.

Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể.

Ngô Đại Hồng chỉ cảm thấy một cỗ áp lực cường. đại bao trùm lấy mình, giống như có một ngọn núi khổng lồ đang đè xuống vai ông ta.

Phịch...

Ngô Đại Hồng trực tiếp quỳ xuống đất.

Ôi má!

Mọi người đều thốt lên kinh hãi.

Thắng nhóc này thật bá đạo!

Ngô Đại Hồng vậy mà lại quỳ xuống!

Bầu không khí trong toàn bộ sân viện trở nên quỷ dị và có chút đáng sợ. Nhưng điều mà mọi người không biết là đây mới chỉ là sự khởi đầu

Tiếp theo, họ sẽ chứng kiến một cảnh tượng đẫm máu mà cả đời không bao giờ quên.

Diêp Phàm sắp đai khai sát giới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK