"Chủ nhân của tôi chỉ gặp mặt tôi hai lần ở lăng mộ hoàng gia phía đông thủ đô, và mỗi lăn đều đeo mặt nạ vàng, tôi không biết danh tính thực sự của người ấy, chỉ biết là một nhân vật căm quyền ở thủ đô."
Diệp Phàm không hé răng.
Tiếp tục bấm!
“A! Đau quá! Xin ngài hãy giết tôi đi! Tôi nói toàn là sự thật, tôi thực sự không biết thêm gì nữ:
Diệp Phàm nhìn chấm chẵm vào mắt Thiên Tàn Cước.
Thấy đối phương không hề nói dối, anh mới dừng tay.
Anh thăm thở dài trong lòng.
Kẻ thù lớn của mình vẫn thật bí ẩn.
Nhưng dù thế nào, tao cũng sẽ đào ra mày, để báo thù cho cha mẹ tao!
"Mày còn biết gì nữa không? Cứ nói hết ra, nếu làm tao hài lòng, tao có thể cân nhắc cho mày một cái chết nhanh chóng sảng khoái” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Thiên Tàn Cước run lập cập.
"Tôi nghe được tin tức, nhà họ Tống ở tỉnh thành đang tập trung tất cả lực lượng, ước chừng khoảng mười ngàn người, chuẩn bị ngày mốt sẽ xuống thành phố Giang Thành, tiêu diệt ngài!"
"Chỉ có vậy thôi?" Diệp Phàm lơ đểnh nhếch miệng: "Còn gì nữa không?"
Thiên Tàn Cước lắc đầu.
"Không còn nữa à? Vậy thì mày cũng lên đường đi."
Răng rắc!
Diệp Phàm trực tiếp bẻ gãy cổ Thiên Tàn Cước.
Anh đứng dậy, kiểm tra vết thương của đám người Triệu Vô Cực, tất cả đều khá nặng, nhưng có anh ở đây, đó đều không phải là vấn đề lớn.
Sau một phen trị liệu, đám người Triệu Vô Cực đã không còn gì nguy hiểm.
"Vô cùng cảm tạ Quân chủ đã ra tay cứu giúp”
Triệu Vô Cực quỷ xuống định bái tạ.
Nhưng Diệp Phàm kịp đỡ lấy ông ta.
"Cầu Thặng Tử, ông làm gì vậy? Nếu không phải vì tôi, mọi người cũng đâu đến nỗi bị thương, nên là tôi phải cảm ơn mọi người mới phải.”
Ngay sau đó, anh tìm giấy bút, viết vài câu khẩu quyết, đưa cho Triệu Vô Cực.
"Lúc nãy khi trị liệu cho ông, tôi thấy ông có vài đường kinh mạch bị tắc nghến, về nhà tu luyện theo khẩu quyết này, có thế giúp khơi thông kinh mạch, khiến tu vi của ông tiến thêm một bước nữa."
Những câu khẩu quyết đó được sáng tạo dựa trên tình hình hiện tại của Triệu Vô Cực, là pháp môn trợ tu tốt nhất.
Đối với những người chân thành đi theo mình, Diệp Phàm tuyệt đổi không bao giờ keo kiệt
“Vô cùng cảm tạ Quân chủ!"
Triệu Vô Cực vui mừng khôn xiết.
Nhưng suy nghĩ một lúc, ông ta lại nhăn mày, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Cầu Thăng Tử, có điều gì thì cứ nói ra, đừng có ngượng ngùng ấp úng như vậy trước mặt tôi."
"Quân chủ, lăn này Cửu Long Đồ bị cướp, tôi luôn cảm thấy có chút không ổn, làm thế nào mà bọn chúng biết chắc Cửu Long Đồ ở trong Sơn Trang Vân Đoan.
như vậy?"
Triệu Vô Cực cẩn trọng liếc nhìn Diệp Phàm, rồi mới lại nói:
"Chẳng lẽ có người đã tiết lộ tin tức ra ngoài?”
Diệp Phàm nhướng mày.
"Ý ông là có gián điệp à?"
Anh đã nghe hiểu ý của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực gật đầu, đưa tay lau mồ hôi lạnh.
Mũi tên chỉ vẽ phía này quá rõ ràng rồi.
Dù sao, người luôn ở bên cạnh Diệp Phàm chỉ có hai người, Hắc Bạch Vô Thường,. truyện ngôn tình
Nói đến gián điệp, bọn họ nằm trong diện tình nghi rất lớn.
Diệp Phàm xoa cẵm suy nghĩ.
"Thôi được rồi, tôi sẽ lưu ý. Cẩu Thăng Tử, chuyện này hãy coi như chưa từng nói qua, hiểu chứ?”
Triệu Vô Cực liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau khi rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang, Diệp Phàm trực tiếp trở về nhà.
Không đuối theo người phụ nữ mặc áo da nữa.
Trong lòng anh biết rõ ràng, bây giờ đuổi theo cũng không kịp rồi.
Nhưng anh cũng không mấy quan tâm.
Chờ đến ngày mùng 6 tháng 6, nếu có thể nhờ vụ này mà dụ được con cá lớn từ thủ đô ra, há chẳng càng tốt hơn à?
Hơn nữa, trên tấm bản đồ đó, anh cũng đã làm một số việc, đủ để người bí ẩn kia thiệt thời một trận rồi.
"Haha, không biết khi nhận được món quà của tao, mày có vui mừng hay không nhỉ?”
Diệp Phàm ngồi trên ghế sô pha, nhìn ra ngoài cửa số, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn ghế.
Lúc này, Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường đi lại gần.
Diệp Phàm nhìn Hắc Vô Thường, cười nói:
"Tiểu Hắc, chúc mừng cậu một lần nữa bước vào hàng ngũ Tông Sư"
Rồi anh quay sang Bạch Vô Thường.
“Lần này Cửu Long Đồ bị cướp, rõ ràng đối phương có sự chuẩn bị trước, cậu nghĩ liệu có phải có gián điệp tiết lộ thông tin không?"
Bạch Vô Thường giật mình kinh hãi.
Quân chủ có ý gì vậy?
Phải chăng ngài đang nghi ngờ mình?
Cũng khó trách, Cửu Long Đồ bị cướp mất nhanh quá, đối phương nắm bắt thời cơ rất đúng lúc, quả thực có chút đáng ngờ.
Hơn nữa, Hắc Vô Thường chỉ là một kẻ to con ngốc nghếch, không thể là gián điệp được.
Còn Bạch Vô Thường, vẫn luôn là kẻ thông minh mưu trí, quả thực có hiềm nghỉ lớn nhất.
Nhưng mình thực sự là kẻ phản bội sao?
"Quân chủ, ngài hiểu rõ tính cách tôi mà, nếu là tôi, tuyệt không gây ra động tĩnh lớn như vậy"
“Ồ?" Diệp Phàm híp mắt lại.
"Xung quanh tôi chỉ có các cậu, vị trí cụ thể của. đồ vật và tất cả hành động của tôi, chỉ có các cậu rõ nhất. Nếu không phải cậu thì chẳng lẽ lại là Tiểu Hắc?”
Lúc này, Hắc Vô Thường cũng đã hiểu ra, kinh ngạc nhìn về phía Bạch Vô Thường,
"Nhị đệ, cậu thật sự đã phản bội Quân chủ rồi sao?"
Bạch Vô Thường đỏ bừng mặt, gấp đến độ giậm chân tại chỗ.
“Quân chủ, không phải tôi! Thật sự không phải tôi Xin ngài hãy tin tưởng tôi..."
Nhưng lời còn chưa dứt, biến cố bất ngờ xảy ra!