• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Long Ngạo Thiên nói, mũi tên băng đâm xuyên qua cơ thể Kim Vô Tình thông qua sự điều khiển của anh ta, lấy một cây kim bạc ra.

Mũi tên băng quấn quanh cây kim bạc, chuyển hình vòng tròn giữa không trung một cách quỷ dị rồi bay đến trước mặt Long Ngạo Thiên.

Khoảnh khắc Long Ngạo Thiên năm lấy cây kim bạc kia, dị biến xảy ra.

Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Kim Vô Tình tan xác! Hắn ta biến thành những tảng máu bay tứ tung!

Đây là thủ đoạn của Diệp Phàm, anh biết chắc. chắn Long Ngạo Thiên có thể phát hiện ra cây châm bạc kia, hơn nữa Long Ngạo Thiên cũng sẽ lấy để xem chuyện gì xảy ra

Nhưng một khi lấy cây châm bạc đó ra, chân khí rong cơ thể Kim Vô Tình sẽ trở nên hỗn loạn, va chạm nhau và cuối cùng là nổ mạnh.

Long Ngạo Thiên hoàn toàn không ngờ là sẽ có chuyện như vậy, anh ta đứng ở khoảng cách gần nhất nên cũng chịu ảnh hưởng nặng nhất.

Cơ thể Long Ngạo Thiên bị bắn đầy máu, hơn nữa ảnh hưởng từ vụ nổ khiến anh ta bị thương thêm. Mặc. dù không quá nghiêm trọng, nhưng đây chính là cú vả thẳng mặt anh ta!

“Ha ha, hack của tao năm trắm triệu, giờ lại còn dùng thủ đoạn này chơi tao ư? Thú vị đấy, muốn khiêu khích tao à?” Long Ngạo Thiên tức giận cười lớn, sắc mặt dần trở nên u ám.

“Long Ngọc Sơn, sáng mai gửi thư khiêu chiến cho Diệp Phàm. Mười ngày sau tới đỉnh Nam Sơn, quyết chiến một trận sinh tử" Thứ tia sáng điên cuồng ngạo mạn lập loè trong mắt anh ta.

Không thể giữ người này được! Nếu đã vậy, tao sẽ dùng phương thức bá đạo nhất là quyết chiến một trận sinh tử để giải quyết mày!

Long Ngạo Thiên anh ta đi theo sư phụ tu luyện trên núi nhiều năm, lần này trở về là để khống chế toàn bộ Giang Thành bằng chính thứ sức mạnh tối cao của bản thân. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện chướng ngại vật Diệp Phàm dám công khai khiêu khích anh ta.

Được thôi, vậy tao sẽ dùng đầu của mày để mở ra con đường bá chủ của tao!

Sở dĩ Long Ngạo Thiên định cuộc chiến sẽ diễn ra sau mười ngày tới là vì hôm qua, khi anh ta bước nửa bước vào cảnh giới thần đã xảy ra sự cố, bị nội thương.

Trong mười ngày tới anh ta muốn đi tìm sư phụ để xin đan dược chữa thương.

Không lâu sau, một chiếc phi cơ trực thăng xuất hiện trong bóng tối chở Long Ngạo Thiên bay về phương Nam...

Cùng lúc đó, tại đại viện nhà họ Tống,

Một lão già khoảng sáu mươi tuổi với nét mặt u ám đến đáng sợ.

Không sai, chính là chủ nhân nhà họ Tống - Tống Cảnh Đức.

“Đáng chết! Lúc trước thì giết vợ con tao, giờ lại giết quản gia của tao, thẳng nhãi Diệp Phàm này, tao phải làm thịt mày, người đâu!" Tống Cảnh Đức nung nấu ý muốn giết người.

Một người phụ nữ cỡ tuổi trung niên bên cạnh bước tới nói: “Anh, giờ cha đang bế quan ở núi Côn Luân, trước lúc bế quan người đã dặn khoảng thời gian này dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải nhẫn nhịn, đợi người xuất quan rồi nói sau."

Tổng Cảnh Đức lại xua tay, nói với giọng giận dữ: “Nhẫn nhịn ư? Anh nhịn thế nào được đây? Diệp Phàm đó chỉ là tàn dư nhà họ Diệp, dù có chút bản lĩnh thật thì chẳng lẽ nó có thể chống lại nhà họ Tống chúng ta ư? Được rồi, anh đã quyết, việc này em không cần lo, đợi sau khi cha xuất quan anh sẽ tự giải thích với cha.”

Dứt lời, Tống Cảnh Đức bắt đầu căn dặn: “Truyền lệnh của tôi, triệu tập hết lực lượng nhà họ Tống ở các nơi về đây, ba ngày sau tới Giang Thành! Đồng thời báo. với toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tống huy động mọi nguồn vốn, từ ngày mai bắt đầu chén ép nguồn kinh tế. Giang Thành, tôi muốn chôn vùi toàn bộ Giang Thành!”

Tống Cảnh Đức điên rồi, ông ta không còn để tâm đến lời dặn dò trước khi bế quan của cha. Diệp Phàm, kẻ thù này ông ta phải giết!

Vợ con ông ta chết ở Giang Thành, vậy ông ta sẽ tiêu diệt cả Giang Thành!

Trong chốc lát, một ngọn sóng ngâm dâng trào, Giang Thành bị bao phủ bởi một tầng mây đen. Nhưng Diệp Phàm ~ người khởi xướng lên tất thảy lại đang năm trong sơn trang Vân Đoan nhìn châm chẩm tranh Cửu Long trong tay.

Diệp Phàm đã nghiên cứu cả nửa ngày, nhưng anh vẫn chưa thể nhìn ra sự huyền diệu bên trong. Có điều, anh biết chắc bức tranh Cửu Long này đang cất chứa bí mật gì đó vô cùng to lớn, nếu không kẻ thần bí ở thủ đô năm đó đã không cướp đi bức tranh này, cũng sẽ không thu hút khiến các thế lực khắp nơi tranh đoạt như bây giờ.

Diệp Phàm cau mày.

Trong tranh Cửu Long, rốt cuộc thì bảo vật gia truyền nhà họ Diệp cất giấu bí mật gì? Dù nhìn thế nào. nó cũng chỉ là một bức tranh vẻ chín con rồng sống động như thật mà thôi.

Lát sau, đôi mắt Diệp Phàm bỗng sáng lên, anh cứa đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên đó.

Truyền thuyết có nói rằng chủ nhân của một bảo vật có thể được xác định qua một giọt máu, có lẽ tranh Cửu Long cũng vậy.

Nhưng khi giọt máu rơi xuống tranh Cửu Long, hoàn toàn chẳng có chuyện gì xảy ra.

Diệp Phàm lại bắt đầu suy tư, mãi đến tận lúc nửa đêm. Cuối cùng anh đành thở dài trong bất lực, cất bức tranh đi, sau đó nghĩ cách khác.

Nhưng trong lúc vô tình, nhẫn Long Hồn đã chạm vào tranh Cửu Long. Khoảnh khắc ấy, dị biến xảy ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK