• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời còn chưa dứt, mọi người chợt bừng tỉnh.

Xôn xao...

Toàn thể đứng dậy, võ tay nhiệt liệt, đến mức. sưng cả tay.

Nhiệt liệt đến mức chỉ thiếu hất tung nóc nhà!

Mọi người đã kích động không nói lên lời, chỉ có thể điên cường vỗ tay bày tỏ tâm trạng của mình.

Đường Nhược Tuyết kích động đến đỏ bừng mặt, lao lên ôm lấy Diệp Phàm.

Chụt.

Và hôn một cái thật kêu lên mặt anh.

“Diệp Phàm, anh tuyệt vời quá! Tôi yêu anh chết mất!"

Trong mắt Đường Nhược Tuyết tràn đầy vẻ sùng bái.

Cái tên này thật sự là hiện thân của kỷ tích, quả thật không gì không làm được!

Lúc này, Lãng Địch và Charles đứng dậy đi về phía Diệp Phàm.

Mọi người cả kinh.

Ngay sau đó, họ cùng nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ đại sư Lãng Địch và vua piano Charles thấy hạt giống này tốt nên đều muốn nhận đô đệ?

Ngay khi mọi người đang nghỉ hoặc, Lãng Địch và Charles vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.

“Thưa ngài, xin hãy nhận chúng tôi làm đồ đệ!

Xôn xao.

Trong nháy mắt, toàn trường bùng nổ.

Ôi má nó.

Một người là nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng ở Đại Hạ, một người là vua của thế giới piano vậy mà lại muốn bái một chàng trai trẻ làm sư phụ?

Không phải chúng ta đang năm mơ đấy chứ, hay là xuất hiện ảo giác?

'Vẻ mặt mọi người đãy hoảng sợ.

Nếu có thể nhận hai ông lớn này làm đồ đệ, vậy. sẽ là bay thẳng lên đỉnh cao cuộc đời!

Nhưng sau đó, lời Diệp Phàm nói lại khiến mọi người bay bay trong gió.

“Ngại quá, hai người... trình độ hữu hạn, còn chưa đủ tư cách làm đồ đệ của tôi."

Mẹ kiếp!

Mọi người đều choáng váng.

Thẳng nhãi này quả thật chính là vua khoác lác!

Lãng Địch và Charles nghe vậy đều lộ ra vẻ thất vọng vô cùng.

Thấy vậy, Diệp Phàm bất đắc dĩ thở dài

“Thật ra kỹ năng piano của hai người chắc chắn hơn tôi, nhưng âm nhạc cũng giống như cuộc sống, cuộc sống cũng như âm nhạc, nghệ thuật đến từ cuộc sống, hai người phải từ từ trải nghiệm."

Lãng Địch và Charles sững sờ khi nghe vậy.

Một lát sau, trên mặt hai người lộ ra vẻ mừng như. điên.

“Cảm ơn ngài đã chỉ điểm, chúng tôi đã hiểu! Chúng tôi cuối cùng cũng đã hiểu! Cho dù ngài không

muốn nhận chúng tôi làm đồ đệ, nhưng từ nay về sau, ở trong lòng chúng tôi, ngài chính là sư phụ kính trọng nhất của chúng tôi!”

Nói xong, Lãng Địch và Charles nhìn nhau cười rồi chạy ra khỏi nhà hàng mà không quay đầu nhìn lại.

Diệp Phàm sờ mũi.

Có lẽ anh đã đoán ra được hai người đam mê piano kia đã quay về để thảo luận vấn đề này rồi.

Anh vừa định về lại chỗ với Đường Nhược Tuyết thì điện thoại reo lên.

Nhìn vào số của người gọi, là Lý Hồng Thương.

*Quân chủ, tôi đã về Giang Thành rồi, anh đang ở

đâu?”

“Tiểu Lý Tứ, tôi ở Westin”

“Được, tôi ở gần đấy thôi. Quân chủ chờ tôi một lát, tôi tới ngay!"

Sau khi cúp máy, Diệp Phàm và Đường Nhược. Tuyết trở lại chỗ ngồi.

“Hai đứa cháu yêu quý hãy đánh giá về bản nhạc của sư tổ có tệ hay không?"

Diệp Phàm cười túm tim nhìn Lý Dịch Phàm và Dương Chỉ Nhược, nở nụ cười.

“Mày...”

Lý Dịch Phàm và Dương Chỉ Nhược xanh mét mặt mày.

Nhưng hai người họ không có cách nào phản bác vì người ta nói đúng, sư phụ của bọn họ đã nhận Diệp Phàm là sư phụ, hai người họ còn không phải đồ tôn của anh sao?

Giờ phút này, tất cả khách hàng trong nhà hàng dường như đều đã phục hồi tỉnh thần, ùa tới xin chữ ký và chụp ảnh với Diệp Phàm.

Ở trong mắt mọi người, Diệp Phàm mới thật sự là tiêu điểm, thật sự là minh tỉnh!

Lý Dịch Phàm và Dương Chỉ Nhược bị đẩy sang một bên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đại gia số một họ Lý đến rồi!"

Không lâu sau, có người đột nhiên hét lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp chắc nịch bước vào nhà hàng.

Xôn xao...

Trong phút chốc, đám người vây quanh Diệp Phàm lập tức chạy về phía Lý Hồng Thương.

"Đại gia số một Lý, tôi là tổng giám đốc của truyền thông Mị Mỹ, đây là danh thiếp của tôi, hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác."

“Đại gia số một Lý, tôi là tổng giám đốc công ty đầu tư Đại Vượng, gần đây có một dự án không tệ, nếu ngài có thể đầu tư vào thì chắc chắn sẽ kiếm được bội tiền.”

Mọi người vây quanh Lý Hồng Thương, sôi nổi a dua.

“Ha ha, thẳng họ Diệp, mày nhìn thấy chưa? Mày chơi piano hay thì có ích gì? Xã hội hiện đại này dù sao vẫn chú trọng đến thực lực cứng hơn!”

Lý Dịch Phàm lại lần nữa đắc ý.

Cha anh ta đến thật đúng lúc.

Cuối cùng anh ta cũng có thể nở mày nở mặt!

Dương Chỉ Nhược ở bên cạnh cũng hùa theo nói:

“Cậu Lý, sao anh biết người ta không có thực lực cứng? Thực lực nếu không đủ cứng thì sao có thể ăn bám cô cả họ Đường, hoa khôi đứng đầu trường ta được chứ? Ha ha”

Đường Nhược Tuyết nghe vậy, tức run cả người, đứng lên chỉ vào hai người họ, hét lên.

"Hai người vô liễm sỉ!"

Diệp Phàm lại cười nhạt, kéo Đường Nhược Tuyết ngồi xuống.

“Nhược Tuyết, hai đồ tôn này của tôi hơi nghịch ngợm, đừng chấp nhặt với bọn họ."

Hả?

Đường Nhược Tuyết sửng sốt.

Cái tên này từ trước đến nay vốn là người không chịu nhận bất cứ thiệt thòi nào, sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?

Nhưng ngay sau đó, hành động của Diệp Phàm lai lần nữa gây chấn động toàn trường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK