Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lập tức, không khí tràn ngập sự xấu hổ.
Lại là cảnh tượng chân thành nhìn nhau.
Hơn nữa thậm chí còn quá đáng hơn lần trước!
"Sao cô lại gi trò lưu manh với tôi? Tôi là xử nam đấy Diệp Phàm nằm đó nói, nhìn chẳm chằm Đường Nhược Tuyết.
Lúc này, độc tố trong cơ thể anh đã được đào thải, tỉnh thần rất tỉnh táo.
"Anh..."
Đường Nhược Tuyết không nói nên lời.
Sau đó cô ấy lập tức phát điên.
Diệp Phàm, tên khốn kiếp nhà anh, tôi cũng là xử nữ đấy! Anh có biết vừa rồi anh trúng độc không? Nếu không phải để cứu anh, tôi cũng sẽ không sàm sỡ anh, nhưng anh, anh..."
Cô ấy không thể nói được nữa.
Một cô gái còn trong trắng ngây thơ như cô ấy lại bị người ta nói là lưu manh
Còn không chỉ một lần!
Diệp Phàm cười tà mị.
"Ồ? Nếu chúng ta đều là lần đầu thì chỉ bằng tặng nhau lần đầu tiên đi? Ai cũng không thiệt”
Tính khí vô lại của anh ở nhà tù Minh Sơn lại nổi lên.
"Không thiệt cái đầu anh, cút mau!”
Đường Nhược Tuyết tức giận đến mức một cước đá Diệp Phàm xuống giường.
Hai người mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra khỏi phòng.
Ông Trần ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
"Hả? Cậu Diệp, cậu nhanh thế à?”
Diệp Phàm sửng sốt một lát, sau đó hiểu ý ông. Trần.
Sắc mặt anh lập tức tối săm.
Chết tiệt! Ông già ông nghĩ tôi thành gì thế? Ông mới nhanh, cả nhà ông đều nhanh!
Nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Diệp Phàm, ông Trần nhanh chóng bỏ chạy.
“Tôi đi bốc thuốc cho ông chủ..”
Chỉ còn lại Diệp Phàm và Đường Nhược Tuyết mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau khi trải qua một trò hề như vậy, không hiểu vì sao, trong lòng Diệp Phàm lại có một loại cảm giác khó tả với Đường Nhược Tuyết...
Lúc này trong phòng tổng thống của khách sạn Đế Hào ở Giang Thành, một người đàn ông trung niên. cụt một chân đứng trước cửa sổ, hút xì gà, nhìn lên bầu trời u ám bên ngoài.
Phía sau ông ta, một người phụ nữ mặc áo khoác. da bó sát nói: "Đại nhân, chủ thượng đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được bức tranh Cửu Long kia. Tại sao lại muốn gỡ bỏ?"
Việc không nên hỏi thì đừng hỏi, tâm tư của chủ thượng há có thể là thứ cô đoán được?"
Người phụ nữ mặc áo da vội vàng gật đầu rồi hỏi: "Nghe nói tàn dư của nhà họ Diệp còn sống, lỡ như hắn tới cướp tranh Cửu Long thì sao?"
“Ha hai" Người đàn ông cụt chân rít một hơi xì gà rồi quay lại nhìn người phụ nữ mặc áo da.
"Qướp thì cứ cướp đi, chủ thượng đã sớm nghĩ đến rồi, cô không cần hỏi thêm nữa, đi làm việc của mình đi."
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều.
Bên ngoài phòng đấu giá số 1 Giang Thành, những chiếc xe sang đã tụ tập.
'Vô số nhà hào phú và quyền lực ở Giang Thành đều đến đây, còn có một số ông lớn từ nơi khác.
Chỉ vì tập đoàn tài chính hàng đầu Giang Thành, Tập đoàn Đường Thị muốn tổ chức đấu giá ở đây!
Bên trong nhà đấu giá, một người đàn ông béo, trung niên, hói đầu đang trò chuyện với đám hào phú quyền quý lần lượt đến.
"Ha ha, phó tổng giám đốc Từ, nghe nói ông cụ Đường sắp không qua khỏi rồi. Chẳng mấy chốc ông sẽ có thể lên chức, trở thành tổng giám đốc của Tập đoàn Đường Thị. Đến lúc đó đừng quên chiếu cố cho việc kinh doanh của chúng tôi nhé."
'Đúng vậy, Đường Nhược Tuyết kia dù sao cũng còn tr tuổi, làm sao có thể gánh vác nổi toàn bộ Tập đoàn Đường Thị? Cuối cùng vẫn phải phó tổng giám đốc Từ."
"Không sai, chúng tôi ở đây xin chúc mừng phó tổng giám đốc Từ trước.”
Người đàn ông hói này không ai khác chính là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Đường Thị, Từ Khánh An, cũng là đối thủ của Đường Nhược Tuyết.
"Ha ha, mọi người đánh giá cao Từ tôi rồi. Cho dù ông Đường thật sự đi, tôi cũng sẽ tận lực trợ giúp cô cả, chưa bao giờ nghĩ đến việc thay thế cô ấy."
Từ Khánh An cư xử rất khiêm tốn.
“Xem ông nói kìa!” Một hào phú khen ngợi, cười nói:" Phó tổng giám đốc Từ, bàn vẽ tư lịch lẫn năng lực, Đường Nhược Tuyết cô ta làm sao có thể so sánh với ông được?"
"Ha ha ha” Từ Khánh An cười vui vẻ.
"Được rồi, mọi người ngồi vào chỗ trước đi. Hy. vọng lát nữa mọi người có thể lấy được những gì mình thích."
Sau khi đám phú hào quyền quý ngồi vào chỗ, Từ Khánh An đi tới một bên.
"Ông chủ, buổi sáng Đường Nhược Tuyết mang một bác sĩ về chữa trị cho ông già Đường, sẽ không xuất hiện chuyện bất ngờ gì chứ?"
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước tới nói.
"Hừ!"
Nụ cười trên mặt Từ Khánh An lập tức biến mất, ông ta hừ lạnh một tiếng.
"Để giết lão già đó, tôi đã đặc biệt chạy tới Nam Cương, đã tiêu tốn rất nhiều tiền, có thể chữa khỏi mới lạt Được rồi, anh đi làm việc của mình đi. Chờ hôm nay cuộc đấu giá kết thúc thành công, uy vọng của tôi trong tập đoàn sẽ tăng lên rất nhiều.”
Trong mắt Từ Khánh An lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Ngày mai tôi sẽ tập hợp người kéo con nhóc. Đường Nhược Tuyết kia xuống ngựa. Tập đoàn Đường Thị sắp thành họ Từ rồi!
Chẳng mấy chốc, cuộc đấu giá bắt đầu.
Vì buổi đấu giá này, Từ Khánh An đã tốn rất nhiều công sức. Mỗi món đồ đều là một báu vật quý hiếm.
Trong lúc nhất thời, đám đông phấn khích, tiếng ra giá nổi lên bốn phía.