Diệp Phàm nhíu chặt đôi mày.
Anh cầm lấy điện thoại, muốn liên lạc với Lâm Nam Chinh, hỏi han xem tình hình đến cùng là thế nào.
Dù sao, Hắc Bạch Vô Thường đi làm nhiệm vụ cũng là do Lâm Nam Chinh sắp xếp.
Nhưng mới bấm số, chưa kịp bấm gọi, điện thoại đã đổ chuông trước.
Là Bạch Vô Thường gọi lại.
“Alô, Quân chủ, ngài mới gọi cho tôi à?"
“Tiểu Bạch, tình hình bên đó ra sao rồi? Không có chuyện gì chứ?” Diệp Phàm hơi lo lắng hỏi.
"Quân chủ yên tâm, bên này tất cả đều ổn, chỉ là lúc nấy trong lúc đang đuổi bắt đám buôn ma túy, tôi đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng thôi."
Rồi Bạch Vô Thường tiếp tục báo cáo thêm.
Nói rằng tổ chức buôn ma túy mà họ đang đổi phó có sức chiến đấu không mạnh, nhưng số lượng người lại nhiều và rất xảo quyệt.
Muốn tiêu diệt hoàn toàn thì e rằng còn phải mất một khoảng thời gian nữa.
“Quân chủ, chỉ còn ba ngày nữa là ngài phải đối đầu với Long Ngạo Thiên, tôi dự định sẽ quay về ngay ngày mai, để anh Hắc cùng Cuồng Chiến đại nhân tiếp tục truy lùng bọn chúng, có được không?
Diệp Phàm trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
"Được"
Anh đồng ý với đề xuất của Bạch Vô Thường.
Dù gì bây giờ anh cũng đang thiếu người, bên cạnh không có anh em hỗ trợ thật sự hơi bất tiện.
Sau khi cúp máy, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm. Anh em của mình không có chuyện gì là được rồi
Sau khi bình tĩnh lại, anh lại lôi mảnh pho tượng Phật ra xem xét.
Phát hiện hào quang màu đỏ ẩn bên trên đã trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Hắn là do vừa rồi anh hấp thu tàn hồn của đám người nhà họ Long.
Hơn nữa, các mảnh vụn cũng có sự hấp dẫn lẫn nhau rất nhẹ.
Thần niệm của Diệp Phàm khẽ động.
Anh trải tất cả các mảnh ra, như đứa trẻ ghép tranh vậy, bắt đầu ráp nối lại từng mảnh một.
Anh có cảm giác như pho tượng này không đơn giản, Huyết Ma chưa khai phá hết công năng thật sự của nó.
Cho đến khi trời đã sáng hẳn.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng ghép xong pho tượng và dùng chân khí bao bọc lại, tránh cho nó bị tan vỡ.
Chỉ là, dù có miên man nghiên cứu thế nào thì cũng không tìm ra manh mối gì.
“Chẳng lẽ cách mở ra của mình không đúng?"
Diệp Phàm sờ mũi, sau khi nghĩ ngợi thì lại tách một phần tinh thần lực đưa vào trong pho tượng
Cái gọi là tỉnh thần lực, về cơ bản chính là sức. mạnh của linh hồn.
Đến cấp bậc như Diệp Phàm, đã có thể tách tinh thần lực ra ngoài để hoàn thành một số công việc dò xét.
Lần này, pho tượng đã có phản ứng.
Tức thì phát ra một lưỡng sáng vàng chói lọi!
Tạo ra một cảm giác bao la vô tận, đầy lòng từ bi và công lý.
Diệp Phàm không khỏi ngẩn ngơ.
Trước đó, tượng Phật tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm, trần ngập âm sát khí, trông như một tà vật
Tại sao giờ đây lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Lúc này, một lưỡng năng lượng kỳ lạ tràn vào cơ thể Diệp Phàm, khiến tu vi của anh được nâng cao một chút.
Chưa kịp đợi Diệp Phàm hiểu chuyện gì đang xảy ra, một cơn đau nhói lan tỏa trong đầu.
Ngay sau đó, một giọng nói chất phác đãy lòng thương xót vang lên trong tâm trí anh:
"Nấu tôi không vào địa ngục, ai sẽ vào địa ngục? Tiểu thí chỉ, thời gian không nhiều, đến đây..."
Răng rắc!
Giọng nói đó chưa kịp hoàn tất thì tượng Phật dường như không chịu nổi gánh nặng, lại vỡ tan thành muôn mảnh vỡ.
Không còn tí ánh sáng nào, hoàn toàn tối tăm.
Giống như đã cạn kiệt năng lượng.
Diệp Phàm khẽ nhếch mép,
Cái giọng nói lúc nấy rốt cuộc là có ý gì vậy?
Thời gian không còn nhiều là thời gian gì?
Muốn tôi đến đâu nữa?
Mẹ nó, nói chuyện mà nói có một nửa, chỉ bằng đừng nói, thật là khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Tuy nhiên....
Diệp Phàm cảm nhận tu vi của mình.
Đợt năng lượng lúc nãy tuy không nhiều nhưng ít ra cũng đáng giá bằng ba tháng tụ luyện gian khổ.
Diệp Phàm mỉm cười vui vẻ:
"Haha, lần này được một món hời to đấy!"
Tượng Phật này, quả nhiên giống như suy đoán của mình, là một thứ tốt.
Xem ra sau này có cơ hội thì cũng nên kiếm thêm ít thứ âm hồn tà sát, để tượng Phật hấp thu.
Có lẽ khi hấp thu đủ, tượng Phật sẽ hoàn toàn khôi phục như cũ.
Lúc đó, chắc chắn có thể giải được mọi bí mật của nó.