“Khang Trí Sinh, tôi cho ông cơ hội cuối cùng, lập tức sai người dọn đường, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Khang Trí Sinh cười nhẹ, cầm tách trà đưa lên
"Trà ngon đấy."
Rõ rằng ông ta không để ý đến lời nói của Diệp Phàm.
Những người đứng sau lưng Khang Trí Sinh cũng lạnh lùng cười nhạo:
"Thằng nhóc thối, mày tưởng mình là ai? Đó là 400 chiếc xe tải nặng đấy, cho dù mày mang cả xe kéo qua thì cũng không thể kéo đi được đâu"
"Đúng vậy, thẳng nhóc thối, tao nghĩ mày nên nghe lời Khang quản gia nói, ngoan ngoãn ký giấy tờ đi, đừng tự chuốc khổ vào thân!"
Bọn chúng cho rằng, quản gia của chúng rất thông minh, dùng chiêu này sẽ ăn hiếp được Diệp Phàm.
Diệp Phàm khẽ cười đểu, nheo mắt:
"Xem ra Khang quản gia đã bỏ ngoài tai những gì tôi nói rồi!"
"Nếu ông đã là người văn minh, thích sử dụng sức mạnh bên ngoài gây sự, vậy thì tôi cũng sẽ dùng phương pháp văn minh để biến những xe tải của ông thành tro bụi!"
Khang Trí Sinh đặt tách trà xuống, nhướng mắt nói:
"Diệp tiên sinh, vậy xin tự nhiên, tôi cũng rất muốn xem ngài dùng phương pháp văn minh nào để xử lý những chiếc xe tải của tôi đây."
Diệp Phàm nhẹ nhàng cười nói:
"Được, ông cứ đợi đấy.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra, bấm một số nào đó.
"Alô, ông Lâm, có kẻ đang đe dọa làm hại an ninh quốc gia, muốn phá hoại công trình trọng điểm cấp tỉnh ở thung lũng Đông Sơn đây! Ông có can thiệp không?"
Nếu đã có lời hứa từ trước rằng hai bên sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Vậy nếu không nhờ Lâm Nam Chinh bây giờ thì lúc nào mới nhờ được?
Diệp Phàm không sợ đối phương từ chối.
Nghe xong, trong lòng Lâm Nam Chỉnh tru lên một câu chửi thề.
Mẹ kiếp!
Suýt nữa hù chết bố mày rồi, tưởng chuyện gì khẩn cấp lảm chứ, hóa ra chỉ muốn nhờ mình giúp giải quyết rắc rối thôi à?
Nhưng việc này, ông ta không thể không can thiệp.
Dù sao thì vẫn phải nhờ thằng nhóc này đối phó Huyết Ma mà.
“Được rồi, nói đi, cậu muốn tôi giúp cậu làm gì?” Lâm Nam Chinh cười khổ nói.
Diệp Phàm cười ha hả:
"Ông Lâm, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần ông giúp tôi phá huỷ 400 xe tải chặn đường ở thung lũng Đông Sơn thành tro bụi là được rồi”
Lâm Nam Chinh nhíu mày:
Má nó!
Phá huỷ 400 xe tải nặng thành tro bụi, thế này còn gọi là không phải chuyện to tát hả?
Vậy thì chuyện gì mới được cậu xem là to tát đây?
Ông ta suy nghĩ một lúc, cân nhắc trong lòng rồi quyết định
"Được rồi, tôi sẽ ra lệnh cho lực lượng quân đội đóng quân ở Giang Thành huy động 100 xe tăng tới đó.”
"Không được!”
Diệp Phàm nghe xong lại lớn tiếng nói:
“Ông Lâm, tôi không thích thứ đi trên đất, tôi thích thứ bay trên trời!”
Anh thấy dùng xe tăng có vẻ chưa đạt đắng cấp cao.
Máy bay chiến đấu mới thể hiện được nền văn minh cao độ của nhân loại.
Đẳng cấp mới đủ cao.
Nghe vậy, Lâm Nam Chinh suýt nữa xịt máu mũi.
Má nó!
Thắng nhóc này đòi hỏi cũng nhiều quá đấy.
Ngày hôm nay, không biết đã bao nhiêu lần, một Thượng Tướng năm sao, lãnh đạo tối cao của quân đội Đại Hạ lại bị một thằng nhóc làm cho phải chửi thề trong lòng, nhưng cũng không làm gì được.
"Được rồi, tôi sẽ lệnh cho đại đội phi hành gần đó tới ngay, vậy có được không?"
Lâm Nam Chinh đã mất kiên nhẫn lắm rồi.
"Vậy tôi chờ tin vui của ngài."
Diệp Phàm mim cười cúp máy.
Khang Trí Sinh không biết Diệp Phàm vừa liên lạc với Thượng Tướng năm sao Lâm Nam Chinh.
Ông ta chỉ nghĩ Diệp Phàm đang hù dọa mình, nên mỉa mai nói:
"Diệp tiên sinh, sao rồi? Cậu muốn dùng phương pháp văn minh gì để đối phó với những xe tải của tôi vậy? Nghe thôi đã làm tôi sợ rồi đấy, hay là bây giờ tôi ra lệnh cho người ta di chuyển xe đi?"
Miệng nói sợ, nhưng thực chất là đang chế giễu.
Ông ta cho rằng Diệp Phàm chỉ đang đe dọa suông thôi.
Diệp Phàm liếc nhìn Khang Trí Sinh:
"Bây giờ mới muốn dịch chuyển xe à? Đã muộn rồi, cứ đợi xem những xe tải của ông biến thành tro bụi đi!"
"Ha ha ha, có vẻ như Diệp tiên sinh rất tự tin nhỉ" Khang Trí Sinh không nhịn được mà cười ha hả.
"Được rồi, tôi sẽ chờ tin vui từ cậu, xem cậu có thể biến những chiếc xe tải của tôi thành tro bụi hay. không.”
Cùng lúc đó.
Cách thung lũng Đông Sơn khoảng ba cây số vẽ phía Tây, Đường Nhược Tuyết và Lý Hồng Thương đang ngồi trên một chiếc xe thương mại, tâm trạng lo lắng bao trùm.
"Sếp Lý, ông nói xem Diệp Phàm có thể xử lý được không?"
Cô vừa nhận được tin nhắn từ Diệp Phàm.
Bảo cô và Lý Hồng Thương dẫn người tránh xa ra, nhưng không nói gì thêm nữa.
Lý Hồng Thương mỉm cười.
"Sếp Đường, an tâm bình tĩnh đi, chúng ta cứ chờ thêm một chút nữa.
Vừa dứt lời thì một âm thanh gầm rú kinh thiên động địa vang lên từ xa và ngày càng lớn dần
Chỉ trong chớp mắt, bu trời trên thung lũng Đông Sơn đã tối sâm lại!
Đường Nhược Tuyết, Lý Hồng Thương và những người được Khang Trí Sinh sắp xếp ẩn nấp ở xa đều ngước nhìn bầu trời trên thung lũng Đông Sơn.
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều há miệng kinh ngạc.
Trời ơi!
Có rất nhiều máy bay!
Chính xác hơn là những máy bay chiến đấu đại nhất của Đại Hạ.
Ước chừng cả trăm chiếc, che khuất cả bầu trời!
Rốt cuộc họ định làm gì vây?