Đúng lúc Diệp Phàm định nâng súng lên ngựa, anh bỗng nhướng mày.
Trực giác của anh rất nhạy bén, nghe thấy một âm thanh rất nhỏ từ ngoài truyền đến.
Mẹ kiếp!
Tên đui mù nào lại dám xông vào nhà của Diêm Vương sống này vậy?
Lại còn đúng vào lúc quan trọng như thế này nữa!
Diệp Phàm ôm một bụng lửa giận, chỉ trong chớp mắt đã mặc quần áo xong xuôi, chuẩn bị đi ra ngoài xem xét.
“Anh làm sao vậy? Không được sao?" Đường Nhược Tuyết đỏ bừng mặt, cau mày quở trách.
Đang đến lúc quan trọng mà sao anh lại dừng. việc ấy lại chứ?
Diệp Phàm bĩu môi.
Anh là đàn ông, làm sao có thể nói "không được" chứ?
Anh chỉ đành giải thích:
“Nhược Tuyết, ngoài kia có động tĩnh, có người đã xông vào, anh ra ngoài kiểm tra xem sao."
“Hả!"
Đường Nhược Tuyết kêu lên một tiếng kinh hãi, cũng vội vã đứng dậy mặc đồ.
Diệp Phàm không đợi cô, thân hình lóe lên, kéo. cửa phóng ra ngoài.
Trong phòng khách, khi bóng đen kia chưa kịp. phản ứng thì đã bị Diệp Phàm nằm chặt cổ nhấc bổng lên.
“Quân... quân chủ, đừng động thủ, tôi là Thanh. Ảnh đây, chúng ta mới chỉ gặp mặt cách đây hai ngày. thôi." Bóng đen ấy vội vàng nói.
Nếu chậm thêm một giây nữa, anh ta sợ sẽ bị Diệp Phàm bóp chết mất.
"Thanh Ảnh?"
Diệp Phàm ngẩn người ra một lúc.
Lúc này mới quan sát kỹ hơn.
Quả đúng là kẻ mà mình gặp trước đây, chính là kẻ dẫn năm mươi ngàn người đến Phệ Hồn Cốc trợ giúp mình cách đây hai ngày.
Chỉ là, trông tình trạng của người này có vẻ không tốt, khuôn mặt lộ ra một màu tím lạ thường.
Hơn nữa khí tức cũng tán loạn, hơi không quá thích hợp.
"Không phải tôi đã bảo các người quay về rồi à? Sao còn lén lút trở về nhà tôi làm gì?"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, vẫn chưa buông Thanh Ảnh xuống.
“Quân chủ, thực sự xin lỗi, tôi tuyệt đối không có ý xấu với ngài đâu, đây chỉ là bệnh nghề nghiệp, thói quen thôi.”
Ám Ảnh Lâu chuyên môn kiếm sống bằng nghề sát thủ, nên thường xuyên thích xuất quỷ nhập thần trong đêm đen.
Cái này đã trở thành thói quen khắc sâu trong xương cốt rồi.
Diệp Phàm bĩu môi cười, buông Thanh Ảnh ra.
"Thanh Ảnh, vậy tối thế này mà còn đến tìm tôi, có việc gì à?"
“Quân chủ, tôi xin ngài hãy cứu tôi và các anh em khác!"
Tiếp theo, Thanh Ảnh bắt đầu kể.
Hóa ra, ngày hôm qua Ám Ảnh Lâu xảy ra đại chiến với Huyết Sát Minh. Bị Huyết Sát Minh ra tính kế, không ít người trúng độc.
Suốt cả đêm chạy khắp nơi tìm đến tận Thánh Thủ Dược Vương cầu cứu, nhưng ông ta cũng bó tay không biết giải độc.
Cuối cùng mới được giới thiệu đến tìm Diệp Phàm.
"Quân chủ, tôi cũng đã liên lạc với lâu chủ rồi, ông ấy nói chỉ có ngài mới cứu được chúng tí
Diệp Phàm vuốt vuốt mũi.
Ám Ảnh Lâu từng giúp mình, giờ họ bị trúng độc thì mình cũng nên giúp đỡ họ.
Nhưng nếu ngay cả Tiểu Xuân Tử được mệnh danh thần y có thể giải vạn độc cũng bó tay, thì loại độc này chắc không đơn giản chút nào rồi
“Được rồi, để tôi kiểm tra trước xem sao."
Sau khi kiểm tra, Diệp Phàm nhíu mày.
Loại độc trong người Thanh Ảnh rất hiếm gặp, là một loại Sát Độc.
Loại độc này không phải được chế tạo từ các loại dược vật, mà là dùng vô số âm hồn luyện thành.
Một khi xâm nhập vào cơ thể, không thứ dược. phẩm nào có thể giải trừ được!
Trong vòng ba ngày, độc sẽ bộc phát, lục phủ ngữ tạng hóa thành máu loãng mà qua đời!
Tuy nhiên, công pháp U Minh Thần Long Quyết mà Diệp Phàm tu luyện thì hoàn toàn có thể hút ra loại Sát Độc này.
“Độc trong người cậu không khó giải đâu, vậy cậu đưa tất cả anh em cũng bị nhiễm độc đến đây, tôi sẽ giúp các người trừ khử độc."
Nhưng Thanh Ảnh nghe xong lại lộ vẻ khó xử:
“Quân chủ, nếu có thể đưa anh em đến đây thì tôi đã đưa họ tới từ lâu rồi. Vấn đề là động tĩnh quá lớn Hơn nữa, chỗ này cũng không đủ chỗ chứa đâu ạ”
Diệp Phàm ngẩn người:
"Hả? Không đủ chỗ? Các người có bao nhiêu người bị nhiễm độc vậy?"
Anh cảm thấy, có cá chục người đứng cũng chẳng hết chỗ.
Sơn trang Vân Đoan lớn như vậy, sao lại không có chỗ đứng chứ?
Thanh Ảnh do dự một lúc rồi nói:
“Cái đó... quân chủ, anh em của chúng tôi bị nhiễm độc, có tới gần mười ngàn người, tôi đã sắp xếp họ chờ ở Phệ Hồn Cốc kia."
Mẹ kiếp!
Diệp Phàm suýt phun ra một câu thô tục.
Mười ngàn người?!
Cho dù tôi có thể giải được chất độc đó, nhưng muốn vận công giải độc cho mười ngàn người, sẽ khiến tôi tiêu hao đến khô người đấy!
Diệp Phàm nhíu mày trầm ngâm một lúc rồi bỗng hai mắt sáng lên
Có rồi!
Anh lập tức phi lên lầu, lấy một vài thứ rồi định đi ra ngoài.
"Đợi đã, để em đi cùng anh” Đường Nhược Tuyết phi tới bên cạnh nói.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Phàm gật đầu.
Người phụ nữ của mình cũng nên ra ngoài nhiều hơn để trải sự đời.
Phệ Hồn Cốc.
Mười ngàn người của Ám Ảnh Lâu đang ngồi xếp bắng trong bóng tối.
Nếu không quan sát kỹ, chẳng ai có thể phát hiện ra họ.
“Quân chủ, nếu ngài giúp các anh em giải độc thì cần dược liệu gì? Cứ nói, tôi sẽ sắp xếp chuẩn bị ngay, nếu cần nhiều sẽ cần một chút thời gian."
Anh ta nghĩ rắng giải độc cho nhiều người như vậy ất hẳn cần rất nhiều dược liệu.
Nhưng Diệp Phàm lắc đầu:
"Không cần dược liệu đâu, tôi có cách giải khác, các người chờ tôi vài phút là được rồi."
Nói xong, anh đi đến một khoảng đất bằng trống trải.
Lấy ra những mảnh tượng Phật, chuẩn bị bày trận.
Anh không ngờ mình lại dùng đến đồ này nhanh như vậy.
Có hơn trăm mảnh tượng Phật, Diệp Phàm lựa ra bảy mươi hai mảnh lớn hơn.