Diệp Phàm lập tức mở to hai mắt.
Má nó chứ.
Thế mà Đường Nhược Tuyết lại có chồng sắp cưới!
Vậy thì cô còn làm trò bạn trai bạn gái với mình làm cái quái gì chứ?
Thậm chí còn cẩu huyết hơn nữa là hai người còn ngủ chung với nhau tối qua.
Chuyện này.
Diệp Phàm bĩu môi, trong lòng có một cảm giác mơ hồ khó hiểu.
Thế này có tính là mình đang chơi đùa vợ người ta không?
Cái cảm giác buồn nản nhưng cũng có chút thích thú kỳ lạ.
"Diệp Phàm, đừng hiểu lầm, không phải như anh nghĩ đâu."
Đường Nhược Tuyết thấy Diệp Phàm thay đổi sắc mặt liên tục, vội ôm chầm lấy anh và thì thầm giải thích.
Hóa ra nhiều năm trước, ở Giang Thành có một gia tộc lớn là nhà họ Tưởng.
Người đứng đầu nhà họ Tưởng và ông cụ Đường có mối quan hệ rất tốt, xưng anh xưng em.
Vì thế họ đã đính ước hôn nhân giữa Đường Nhược Tuyết và con trai trưởng của nhà họ Tưởng - Tưởng Bắng Phi.
Nhưng cách đây 10 năm, nhà họ Tưởng đã chuyển đến phát triển ở Nam Dương, từ đó không còn liên lạc nữa.
Hôn ước đó chỉ còn là trò trẻ con, nhà họ Đường tưởng chuyện đó đã qua rồi.
Không ngờ, hôm nay Tưởng Bắng Phi đột nhiên xuất hiện, yêu cầu nhà họ Đường thực hiện hôn ước!
"Diệp Phàm, em phải làm sao bây giờ?" Đường Nhược Tuyết bất lực nói.
"Không sao, anh sẽ đi cùng em xem xét vấn đề này, người phụ nữ của anh sao có thể để người khác nhúng chàm được?”
Khi hai người đến nhà họ Đường, một thanh niên lòe loẹt đang ngồi ở ghế trên, gia chủ nhà họ Đường Đường Vĩ Hùng ngồi ở ghế dưới.
u chủ Tưởng, hôn ước ngày xưa chỉ là lời đùa ngoài miệng giữa tôi và ông nội cậu thôi, thực sự không thể nào coi là thật được.” Đường Vĩ Hùng đau khổ gượng cười nói.
"Ha ha ha, ông cụ, tốt xấu gì nhà họ Đường của các người cũng là danh môn vọng tộc, làm sao có thể lật lọng như vậy chứ? Tôi đã quyết định cưới Nhược Tuyết rồi, hi vọng ông cụ có thể thức thời, đừng phá hủy mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà chúng ta."
Vẻ mặt Tưởng Bằng Phi đầy kiêu căng, hoàn toàn không để Đường Vĩ Hùng vào mắt.
Nhấp một ngụm trà, anh ta tiếp tục nói:
"Còn nữa, tôi nghe nói găn đây các người mua được đất của nhà họ Vương và nhà họ Ngô tại thung lũng Đông Sơn, có tới một ngàn mẫu ư? Không băng xem đó là của hồi môn của cháu gái, hai nhà chúng ta cùng nhau phát triển, thế nào?"
Đường Vĩ Hùng nhíu mày lại.
Đúng là khinh người quá đáng!
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Không chỉ muốn cướp cháu gái tôi, mà còn muốn cướp luôn cả đất của gia đình tôi!
"Hử! Cậu chủ Tưởng, cậu không biết là mình hơi quá đáng rồi sao?"
Sắc mặt Đường Vĩ Hùng trầm xuống, khí thế trên người bùng phát, áp đảo Tưởng Bẵng Phi
Mặc dù thân thể ông ta chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng dẫu sao trước đây cũng từng có tu vi Tông sư.
Làm sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn để bị ức hiếp. chứ?
Nhưng một người toàn thân quấn trong áo choàng đen đứng phía sau Tưởng Bằng Phi lạnh lùng hừ một tiếng.
Một lưỡng khí thế cực mạnh cũng bùng lên từ người đó, vô cùng lợi hại.
Ngay lập tức đã áp chế Đường Vĩ Hùng.
"Đường gia chủ, tôi khuyên ông nên biết điều một chút, tốt nhất là nghe lời cậu chủ Tưởng đi, nếu không... hừ!"
Đe dọa!
Đó là sự đe dọa trắng trợn!
Đường Vĩ Hùng đau đớn kêu lên một tiếng, một tia máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.
Biểu cảm trên mặt ông ta hết sức kinh hoàng.
Người áo choàng đen kia có tu vi còn vượt xa ông ta!
"Ông nội, ông làm sao vậy?”
Lúc này, Diệp Phàm và Đường Nhược Tuyết cũng chạy đến.
Thấy ông nội bị thương, Đường Nhược Tuyết lo lảng vô cùng, vội vàng chạy lên đỡ Đường Vĩ Hùng
Tưởng Bắng Phi thấy Đường Nhược Tuyết thì ánh mất lập tức sáng lên.
"Ồ, Nhược Tuyết hả? Cô vợ nhỏ của anh, không ngờ em cảng lớn càng xinh đẹp rồi, haha."
Nói xong, anh ta thậm chí còn đứng dậy, bước tới duỗi tay muốn sờ mó gương mặt của Đường Nhược. Tuyết.
Bốp....
Một tiếng tắt giòn tan chói tai vang lên.
Ngay khi Tưởng Bằng Phi sắp sửa chạm vào Đường Nhược Tuyết, đột nhiên anh ta kêu thét một: tiếng đau đớn, bị đánh bay đi.
"Người phụ nữ của Diệp Phàm mà mày cũng dám đụng tới à?" Diệp Phàm xoa tay, lạnh lùng quát.
"Mẹ kiếp! Dám đánh tao à? Đúng là muốn chết mà!"
Tưởng Bằng Phi tức giận gào thét.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám đánh anh ta dù chỉ một cái.
Chỉ cần có ai đứng sau lưng nói anh ta một câu không hay ho là sẽ chết một cách rất thám!
"Quỷ Đồ, nghe thấy chưa? Tên nhóc này chính là Diệp Phàm, kẻ đã giết chết sư đệ Kim Vô Tình của ông, tôi truyền lệnh cho ông ngay lập tức ra tay, dùng cách tàn nhãn nhất để giết hẳn đi!”
Tưởng Bắng Phi tức giận đến mức khuôn mặt méo mó.
Quỷ Đồ bọc kín trong chiếc áo choàng đen, không hé răng, trực tiếp bước về phía Diệp Phàm.
Khí tức trên người ông ta khủng khiếp không gì sánh nổi, như một ác quỷ mới vừa bò ra từ địa ngục!
Tưởng Bằng Phi bụm mặt, liếm môi, nhe răng cười khẩy.
"Haha, thẳng nhóc thối, dám đánh tao à? Thậm chí còn dám tranh phụ nữ với tao, mày chết chắc rồi!"
Lúc này, biểu cảm trên mặt Đường Vĩ Hùng biến đổi.
Quỷ Đồ, đó là lão đại của Nam Cương Song Sát đã từng uy chấn thiên hạ.
Mặc dù trước đó mấy ngày, Diệp Phàm đã giết chết Kim Vô Tình của Nam Cương Song Sát.
Nhưng tu vi của Quý Đồ lại vượt xa Kim Vô Tình.
Diệp Phàm đã giết sư đệ của ông ta, lại còn đánh cậu chủ của ông ta, khó tránh khỏi một trận chiến.
"Diệp tiên sinh, hắn là Quỷ Đồ của Nam Cương Song Sát, tu vi sâu không lường được, ngài không phải đối thủ của hẳn đâu, nhanh đi đi!" Đường Vĩ Hùng hét lên
Mặc dù Đường Nhược Tuyết không biết tên Quỷ Đồ, nhưng sau khi nghe ông nội hô lên như thế, cô. cũng trở nên hoảng sợ.
"Diệp Phàm, đừng lo cho em, anh mau chạy đi!”
Nhưng Diệp Phàm vẫn bình thản không hề xúc động.
Anh chắp tay sau lưng đứng im tại chỗ, nhìn về phía Quỷ Đồ, trên gương mặt lộ ra một nụ cười ẩn ý sâu xa