Ở khoảng cách này, đối với một cao thủ như Quỷ Đồ, nếu ông ta tung ra một đòn trí mạng, Diệp Phàm hoàn toàn không thể tránh kịp!
Quỷ Đồ từ từ giơ tay lên, không khí trong nháy mất trở nên căng chặt đến cực điểm.
Tưởng Bằng Phi nở nụ cười.
Cười một cách rất dã man dữ tợn.
Trong mắt lóe lên một tia điên cuồng khoái trá.
Còn Đường Vĩ Hùng và Đường Nhược Tuyết thì căng thẳng siết chặt nắm tay.
Nhưng cuộc chiến mà mọi người tưởng tượng đã không nổ ra.
Quỷ Đồ giơ tay lên, vén chiếc áo choàng đen khỏi đầu, để lộ một gương mặt đầy những hình xăm quý dữ.
Tiếp theo....
Bịch!
Ông ta quỳ phục xuống dưới chân của Diệp Phàm!
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
Biến cố này quá bất ngờ, bộ não của mọi người không thể theo kị
Đó là một kẻ hung ác khét tiếng dánh chấn Nam Cương, nhưng lại ngoan ngoãn trước mặt Diệp Phàm như một con chó con nghe lời!
“Quỷ Đồ, ông làm cái quái gì vậy? Mau giết hẳn đi" Tưởng Bằng Phi gầm lên.
Nhưng Quỷ Đồ hoàn toàn phớt lờ anh ta, còn kính cẩn nói với Diệp Phàm:
“Quân chủ, thuộc hạ không biết là ngài, mong. ngài thứ tội.”
Trong nhà tù Minh Sơn, tất cả tù nhân đều chỉ biết vị y sĩ nhỏ bé kia là Diêm Vương sống, là bạo chúa.
Nhưng những người biết tên thật của Diệp Phàm lại khá hiếm hoi.
Diệp Phàm nhìn Quỷ Đồ, mỉm cười.
“Tiểu Quỷ, mấy năm không gặp, thực lực có tiến bộ rồi đó, không muốn giết tôi báo thù cho sư đệ Kim Vô Tình nữa à?”
Quỷ Đồ cũng từng là một tù nhân ở nhà tù Minh Sơn, nhưng ông ta đã được ra tù vài năm trước đây.
Bây giờ, Diệp Phàm mới nhớ ra, tại sao lúc gặp Kim Vô Tình, anh cảm thấy có chút quen thuộc.
“Thuộc hạ không dám!"
Quỷ Đồ cúi người xuống thấp hơn nữa, thậm chí còn run rẩy nữa.
“Quân chủ, sau khi ra tù, thuộc hạ đã gột rửa tâm can, sớm đã đoạn tuyệt với Kim Vô Tình rồi, hẳn dám xúc phạm Quân chủ, chết chưa hết tội!"
Diệp Phàm nghe xong gật đầu.
"Được rồi, đứng dậy đi”
"Vâng, Quân chủ!"
Tưởng Bắng Phi nhìn cảnh tượng trước mặt, hoàn toàn bằng hoàng.
"Quỷ Đồ, đừng quên ông đã hứa gì với nhà tôi!" Tưởng Bằng Phi quát.
Quỷ Đồ thở dài
"Tưởng Bằng Phi, mặc dù năm đó ông nội cậu giúp đỡ người trong tộc của tôi vượt qua khó khăn, khiến tôi nợ ông ấy một ân huệ. Nhưng trong vài năm qua, tôi đã giúp đỡ gia tộc của cậu rất nhiều việc, sớm đã trả hết nợ năn rồi, từ nay về sau, chúng ta vĩnh viễn không còn quan hệ gì nữa!"
Rồi ông ta lại quay sang Diệp Phàm.
"Quân chủ, tôi và nhà họ Tưởng cũng từng có mối quan hệ, dù không còn liên quan gì nữa, nhưng tôi cũng không thể động thủ với họ, mong Quân chủ hiểu cho. Nếu không có chuyện gì nữa, bây giờ tôi muốn lập tức quay về Nam Cương”
Ông ta không muốn dính líu vào chuyện này, cũng không dám ở lại thêm.
Người trước mặt đây chính là Diêm Vương sống, khi xưa trong nhà tù Minh Sơn, ông ta đã bị làm cho có bóng ma tâm lý.
Diệp Phàm gật đầu.
"Được, ông đi đi”
Sau khi Quỷ Đồ rời đi, Diệp Phàm giơ tay nắm lấy cổ họng của Tưởng Bằng Phi.
"Diệp tiên sinh, xin đừng giết cậu ta!" Đường Vĩ Hùng vội la lên.
“Chuyện này nói ra, tôi đây cũng có điều sai sót, mong Diệp tiên sinh tha cho cậu ta một lần.
Lúc này.
Tưởng Bằng Phi đang vùng vẫy dữ dội, một quyển sổ nhỏ rơi xuống, Diệp Phàm liếc nhìn qua.
"Ồ, không ngờ còn là một tay đua, vậy thì, bởi vì lão Đường đã cầu xin thay cho mày, tao sẽ nể mặt ông ấy tha cho mày một lần”
“Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tránh!"
“Đúng lúc tôi chưa được vui vẻ chơi đua xe, so ai thua thì để lại một cánh tay!"
Diệp Phàm cảm thấy, cuộc sống cần phải đa dạng phong phú nhiều màu hơn một chút
Đánh bại đối thủ ở nhiều lĩnh vực khác nhau, cũng là một niềm vui.
Chẳng có lý do gì hết, chỉ đơn giản là chơi chơi vậy thôi.
Có thực lực, tùy ý muốn làm gì cũng được! Tưởng Bắng Phi nghe xong thì vui mừng lảm.
"Được, ngoại ô phía Tây Giang Thành, núi Thu Danh, tối nay anh và tôi cùng đua một trận, ai thua hoặc bỏ cuộc thì mất đi một cánh tay!”
Anh ta từng đạt danh hiệu vô địch quốc tế đường núi.
Biệt hiệu Tật Phong Xa Thần!
"Diệp Phàm, đua xe thì anh không bằng anh ta đâu, không thể đồng ý được!"
Đường Nhược Tuyết hốt hoảng.
Nhưng Diệp Phàm lại cười hề hề:
"Được rồi, tối nay núi Thu Danh, chúng ta không gặp không về"
Dù gì mình cũng sẽ thẳng, còn cần đặt cược gì nữa.
Ngay sau đó, anh quẳng Tưởng Bằng Phi ra ngoài như vứt một con chó chết.
Tám giờ tối.
Diệp Phàm lái một chiếc Ferrari thể thao, đưa Đường Nhược Tuyết đến đỉnh núi
Đây là xe do Lý Hồng Thương chuẩn bị cho anh.
Khi họ đến nơi, Tưởng Bằng Phi mặc đồ đua xe đã đợi sẵn tại đó cùng với vài tay lái khác.
Còn có một nhóm những người phát sóng livestream đi theo.
Tưởng Bằng Phi muốn phát trực tiếp toàn bộ trận đấu, để có cơ hội sỉ nhục Diệp Phàm một phen.
"Ha ha, tôi tưởng anh không dám đến nữa chứ!”
Nhìn Diệp Phàm và Đường Nhược Tuyết bước xuống xe, Tưởng Bằng Phi cười ha hả.
Nhưng bàn tay chắp sau lưng đang âm thầm làm một động tác.
Để đảm bảo không có sai sót, anh ta muốn chơi bẩn một chút!
Ầm!
Một chiếc xe đua bỗng lao ra, đâm thẳng vào chiếc Ferrari của Diệp Phàm, đẩy xe xuống sườn núi!
"Haha, bây giờ anh không có xe, chi bằng bỏ cuộc luôn đi, cắt một cánh tay cho xong!" Tưởng Bằng Phi đắc ý nói.
Bây giờ, có rất nhiều ống kính đang quay trực tiếp về phía Diệp Phàm, anh ta tin rằng Diệp Phàm cũng không dám động thủ với mình.
“Tưởng Bằng Phi, anh quả thật vô liêm sỉ!"
Đường Nhược Tuyết tức giận nhảy dựng lên.
Khốn nạn! Bây giờ phải làm sao đây?