Tại đại viện nhà họ Long, Thăng Long Các.
Đây là nơi có môi trường tốt nhất trong toàn bộ đại viện.
Lúc này, một người đàn ông trẻ khoảng ngoài ba mươi đang căm ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ. Đó không phải ai khác ngoài Long Ngạo Thiên.
“Hương vị của rượu Tiên Tử trăm năm ủ lâu năm này càng ngày càng thú vị” Khoé môi Long Ngạo Thiên khẽ nhếch để lộ nụ cười khó hiểu.
Trước mặt anh ta là Kim Vô Tình - người chỉ còn một cánh tay - đang quỳ rạp trên đất, người run bần bật.
Kim Vô Tình đã quỷ ở đây nửa ngày rồi, hẳn ta cũng đã báo cáo với Long Ngạo Thiên về việc bán đấu giá. Nhưng điều hẳn ta không ngờ là sau khi nghe xong, Long Ngạo Thiên hoàn toàn không để ý đến hắn ta mà chỉ ngồi đó nếm thử rượu.
Long Ngạo Thiên buông ly rượu, bấy giờ anh ta mới nhìn về phía Kim Vô Tình.
“Mày nói là Diệp Phàm nuốt mất năm trăm triệu của tao, và sức mạnh của hẳn ta mạnh hơn mày rất nhiều ư?"
“Dạ đúng đúng đúng, thưa chủ nhân..." Kim Vô Tình vội gật đầu nói: “Ngài cũng biết âm sát kiếm của tôi rồi, tên kia có thể phá nó chỉ bằng một nhát kiếm”
Bấy giờ, một vị lão giả đứng sau Long Ngạo Thiên khẽ cau mày.
“Ngạo Thiên, xem ra thẳng nhóc này không dễ chơi đâu, cháu nên cẩn thận”
Ông cụ là ông nội của Long Ngạo Thiên = Long Ngọc Sơn, đồng thời cũng là chủ nhân nhà họ Long.
Mặc dù địa vị của nhà họ Long ở Giang Thành rất hiển hách, nhưng họ vẫn luôn khiêm tốn. Suốt nhiều năm qua, bọn họ đem tất cả tinh lực và tài nguyên để bồi dưỡng cho Long Ngạo Thiên.
“Ồ? Ông không tin tưởng tôi sao? Còn nữa, để ý cách xưng hô của ông đi” Long Ngạo Thiên liếc nhìn ông già bằng ánh mắt đầy sự cao ngạo và lạnh nhạt.
Long Ngọc Sơn kinh hãi, ông cụ vội cúi đầu nói một cách cung kính: "Xin chủ thương bớt giận, thuộc. hạ nào dám không đặt lòng tin ở chủ thượng, thuộc hạ chỉ sợ thẳng nhóc kia làm hỏng kế lớn của chủ thượng.
Hơn nữa, vết thương của chủ thượng vẫn chưa hồi phục.”
Long Ngọc Sơn khom lưng uốn gối với chính cháu trai của mình!
Mặc dù Long Ngạo Thiên đại diện cho hy vọng có. thế một bước lên trời của nhà họ Long, nhưng Long Ngạo Thiên lại là một kẻ tàn nhẫn vô tình, thậm chí còn không nhận người thân, anh ta yêu cầu người khắp. trên dưới nhà họ Long phải gọi mình là chủ thượng!
“Ha ha..” Long Ngạo Thiên cười, sau đó anh ta tiếp tục nhấp một ngụm rượu.
“Điệp Phàm xuất thế ngang trời, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, hẳn ta diệt hai nhà họ. 'Vương, họ Ngô, sau lại dùng máu tẩy rửa phòng đấu. giá. Từ điểm đó, tôi có thể nhìn ra được rằng hắn ta là một kẻ tàn nhẫn vô tình, thưởng phạt rõ rằng, nhưng như vậy mới thú vị”
Long Ngạo Thiên dừng khoảng vài giây, sau đó lại nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười với hàm ý sâu xa.
“Lúc ba tuổi, tôi gặp được sư tôn và bắt đầu tu luyện, mười tuổi thành võ sư, hai mươi tuổi bước vào cảnh giới tông sư, bây giờ sắc bước được nửa bước.
vào cảnh giới thần rồi. Ở cả cái tỉnh Dương này, thậm. chí là khắp Đại Hạ này, tôi hoàn toàn xứng với danh kỳ tài tu luyện” Long Ngạo Thiên nói với thái độ kiêu căng.
Nhưng ngay giây sau, hắn ta lại thở dài, ánh mắt có phần cô độc: “Nhưng các người cũng biết rồi, kẻ bất khả chiến bại thường cô đơn cỡ nào mà? Thật quá là quá cô đơn..."
Trong lúc Long Ngạo Thiên nói chuyện, rượu trong chiếc ly mà anh ta căm lặng lẽ bay lên giữa không trung rồi ngưng tụ thành một mũi tên băng trong một cái chớp mắt.
“Bây giờ thì hay rồi, Diệp Phàm đã xuất hiện, tôi rất vui, ha ha.”
Vù!
Long Ngạo Thiên còn chưa dứt lời, mũi tên băng kia đã bay tới trước mắt Kim Vô Tình, khiến hắn ta sợ tới mức dập đầu liên tục, miệng nói: “Xin chủ nhân tha mạng, đừng giết tôi, chủ nhân tha mạng..."
“Sự khinh thường thoáng hiện trong mắt Long Ngạo Thiên.
“Phế vật, tao nói muốn giết mày bao giờ? Bị người ta tấn công ngầm mà còn không biết, đúng là thứ ngu xuẩn!”