Cứ thế cô quyết định sẽ không ký bản hợp đồng này và quyết định sẽ tìm mọi cách để anh chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng mình:
"Không...Mình sẽ không dễ dàng chịu thua và bỏ cuộc như vậy? Khi ký vào bản hủy hợp đồng này. Và mình nhất định phải bắt anh ta chịu trách nhiệm cho cái thai trong bụng của mình..."
Cô bấy giờ bắt đầu quay về nhà và với ý muốn nói chuyện rõ ràng với Đào Dã người đã làm cô mang thai và bắt buộc anh phải chịu trách nhiệm cho việc đã làm cho cô có thai. Cô quay về nhà Đào Dã giờ đây cô bước vào nhà của anh, sau đó cô nhìn thấy anh và tên tình nhân của anh hai người đang ân ái cũng với nhau trong đôi môi chạm vào nhau, và Bạch Lâm ngồi trên cơ thể Đào Dã.
Vừa nhìn thấy cô hai người sốc lắm bọn họ ngay lập tức lên tiếng hỏi cô rằng: "Là cô à? Cô quay lại đây để làm gì vậy? Không phải chúng tôi đã đuổi cô ra khỏi nhà và cô không còn liên quan gì với chúng tôi rồi sao?"
Trước câu nói tàn nhẫn đó cô lên tiếng quát lớn: "Anh câm miệng đi Đào Dã! Tại sao anh lại tàn ác như vậy chứ? Khi cả đứa con của mình mà anh cũng muốn vứt bỏ? Và anh có lòng dạ con người không hả cái đồ vô tâm? Chả khác gì một con cầm thú!"
Cô vừa dứt lời anh đã vung tay tát vào mặt cô cái bóp anh lên tiếng:
"Cô hãy câm mồm mình lại đi! Đứa bé đó không phải là con của tôi! Và chắc gì nó là con của tôi chăng? Bởi vì giữa chúng ta chỉ là bản hợp đồng nhân nhân và tôi là gay sao làm cô có thai được? Và tôi chắc chắn rằng cô đã lên kế hoạch gì đó nên mới có con với thằng nào rồi bắt tôi vắt tranh đổ vỏ phải không? Cái đồ đàn bà ghê gớm xảo quyệt..."
Vừa dứt lời anh đã nhắm lấy tay của cô mà lôi cô ra khỏi nhà, giờ anh đẩy cô té ngã xuống dưới mặt đất rồi lên tiếng: "Con đàn bà khốn cô làm phiền chúng tôi như vậy là đủ rồi đó! Còn giờ mau cút đi! Cút khỏi mắt chúng tôi đi!"
Cô ngồi đó khóc trong sự bất lực không biết phải làm gì, giờ đây cánh cửa cũng bắt đầu đóng lại luôn...
Nhưng sau một lát cô đã cười thuê lương trong sự đau khổ kia, và rồi lấy ra một chiếc điện thoại ở trong túi mà cô vừa lấy được nó trên bàn. Và đây chính là điện thoại của Đào Dã bấy giờ cô lên tiếng:
"Thật may mắn là mình đã lấy được điện thoại của anh ta trước khi bị đuổi khỏi nhà. Và mình sẽ gọi cho mẹ của anh ấy quay trở về và chỉ có bà ấy mới có thể giúp được mình trong việc này thôi!"
Thế là cô đã không ngừng gọi cho mẹ của anh ta, nhưng mà gọi mãi gọi mãi bà vẫn không bắt máy điều này làm cô vô cùng lo lắng mà tự hỏi:
"Tại sao bác lại không bắt máy chứ? Không lẽ bác đang bận gì à?"
Suy nghĩ một lát lâu cô quyết định rằng mình sẽ gọi lại sau vậy...
Cứ như thế cô đã cất điện thoại vào trong người mà ngồi ngay trước nhà của Đào Dã.
Bên trong nhà Đào Dã không ngừng tìm điện thoại của mình nhưng mà chả thấy, anh giờ đây lên tiếng hỏi Bạch Lâm cậu có nhìn thấy điện thoại mình đâu không? Nhưng Bạch Lâm lại nói không?
Thế là Bạch Lâm hỏi rằng anh cần điện thoại để làm gì? Đào Dã trả lời là anh cần điện thoại để thuê người bắt cóc và giam giữ Gia Mẫn lại. Bởi vì cô ta là vật ngán đường trong viện để hai người đến được bến nhau. Vậy nên cô ta cần phải biết mất khỏi thế giới này, đó là bị giam cầm ở đâu đó mãi mãi...
Nghe những lời lạnh lùng tàn bạo của anh, giờ đây Bạch Lâm bắt đầu vỗ tay trong sự khen ngợi:
"Ồ anh tàn ác thế? Và ý khiến anh đưa ra nó không tồi một chút nào! Vậy nên anh đáng làm người yêu của anh. Hơn hết sau khi cô ta biến mất thì...Hai ta sẽ kết hôn được chứ?"
Thế thì anh đã đồng ý với cậu về điều đó, sau đó hai người đã trao nhau một nụ hôn nồng cháy đầy hạnh phúc. Rồi anh cũng đã dùng điện thoại và bắt đầu gọi cho ai đó. Âm thanh điện thoại không ngừng vang lên một lát lâu, thì giờ đây đầu dây bên kia đã bắt máy:
"Alo chúng tôi là dịch vụ bắt cóc và tra tấn, thậm chí là giam giữ người nếu như bạn cần. Và bạn cần chứng tôi giúp gì ạ?"
Đào Dã nở một nụ cười đầy nham hiểm sau đó lên tiếng nói rằng:
"À tôi muốn thuê các người bắt đầu một cô gái và tra tấn giam giữ cô ấy lại giúp tôi!"
Sau đó bên kia đã bảo cậu hãy gửi địa chỉ thông tin của cô ấy ấy qua cho họ... Và rồi cậu đã tắt máy và bắt đầu gửi địa chỉ thông tin của cô qua cho bọn chúng...