Dù là những người vĩ đại nhất thế giới này, dù cho có là người dẫn đầu cả một quốc gia khổng lồ trên thế giới họ cũng không thể nào biết được hết bí mật của cái thế giới này.
Xung quanh mỗi chúng ta, luôn luôn xảy ra những hiện tượng kì bí mà ta không hề hay biết. Nếu ta để ý một chút về những vật dụng trong nhà. Những thứ ta không hề đụng tới, nhưng bỗng một ngày nó lại nằm ở vị trí khác, rồi vài ngày sau nó lại nằm ở vị trí cũ. Rồi vài ngày sau đó nó lại biến mất, rồi lại trở lại. Chỉ vì ta không chú ý đến chúng nên ta không hề biết những việc đó.
Rồi khi ta để ý đến, thì ta lại chợt nhận ra xung quanh chúng ta không chỉ có mỗi một mình chúng ta. Còn có rất rất nhiều kẻ khác, những kẻ đó không được gọi là người, không được gọi là thực thể, cũng không được gọi là sinh vật sống. Nhưng những kẻ đó đã và đang tồn tại xung quanh chúng ta. Chúng ta thường gọi họ bằng cái tên thân quen – MA.
Đúng thế, những chuyện kì bí xung quanh chúng ta mà chúng ta không thể giải thích được chúng ta đều gọi đấy là do ma làm. Mày bị ma ám, mày bị ma theo, mày bị ma giấu đồ, mày bị ma nguyền rủa …
Thực ra họ không phải là ma, họ cũng là những kẻ như chúng ta. Nhưng họ không phải là con người, họ vẫn sống nhưng không phải sống thực thể giống như chúng ta. Mà họ tồn tại dưới dạng năng lượng, dạng năng lượng ấy thường được gọi là linh hồn.
Nơi họ ở luôn luôn song hành với thế giới của chúng ta. Nơi đó được gọi là cõi Thần, cái tên chính xác hơn nữa là cõi Atula.
Cõi Atula là gì?
Nơi chúng ta hiện tại đang sống là cõi Người. Một cõi tồn tại bát đại phiền não không thể tránh khỏi: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ ấm thịnh. Cuộc đời cũng có nhiều khoái lạc nhưng cũng sẽ gặp phải phiền não vô tận.
Song hành với cõi người như ta đã nói là cõi Atula. Nơi này là một cõi khi chết đi con người chúng ta từ cõi người sẽ đến đây dưới dạng năng lượng hoặc linh hồn như chúng ta đã biết. Ở cõi này chúng ta có thể tu luyện, luyện để thành tiên thành Phật cũng có thể luyện thành Quỷ thành Ma. Cõi này đa phần oán hận ngập trời, tranh đấu thường xuyên nhưng không thể chết.
Dẫu vậy cõi này vẫn không phải là vĩnh viễn. Chúng sinh ở cõi này vẫn có giới hạn thọ mệnh chỉ kéo dài được vài trăm năm. Nếu không tu thành chín quả, không gia tăng pháp lực, vài trăm năm sau năng lượng yếu đi tự động tan biến.
Tuy nhiên ở cõi Atula không chỉ riêng con người chúng ta khi chết trở về cõi đó. Thậm chí thần tiên bị đọa đầy cũng sẽ ở đó, quỷ địa ngục lên nhân gian cũng sẽ ở cõi Atula.
Không khổ cực như cõi Địa Ngục nhưng cõi Autla là một trong những cõi loạn nhất trong lục cõi.
Lục cõi bao gồm:
Cõi trời
Cõi Atula
Cõi Người
Cõi Súc Sinh
Cõi Ngạ Quỷ (Tức quỷ đói)
Cõi Địa Ngục.
Trong lục cõi ấy chỉ có cõi Trời là cõi hạnh phúc nhất, không chiến tranh, không tranh đấu. Chúng sinh nơi đó rất ít khi giận dữ. Chúng sinh cõi trời cũng có nam có nữ như cõi người và cõi Atula. Tuổi thọ, hạnh phúc và trí tuệ của chúng sinh cõi trời cũng vượt trội hơn hẳn nhưng cũng vẫn có giới hạn.
Về những cõi khác ta sẽ bàn sau.
Vì sao lại nói đến lục cõi vào lúc này?
Bởi vì con quái vật xuất hiện ở trong căn phòng thực nghiệm kia chính xác nó là một con quỷ. Một con quỷ không nên tồn tại ở thế giới này. Nó vốn là một con quỷ ở cõi Atula mà ra. Nó không phải đến từ Địa Ngục, mà nó chính từng là con người, mang oán hận, thù ghét tu luyện thành Quỷ. Và quay trở về cõi người, nói đơn giản là nhân giới để làm một việc gì đó.
Thế giới này được cấu tạo ra sao, hình thành như thế nào. Tất cả đều là điều bí ẩn mà chúng ta không thể nào biết được. Những con người bình thường sẽ chẳng bao giờ có thể khám phá ra nổi.
Tại sao con quỷ đấy lại xuất hiện, tại sao Thu Phong lại bắt nó, tại sao nó xuất hiện để rồi bị giết.
Khác với thế giới của Thu Phong khi mà người thường nhiều gấp vạn lần người dị năng. Người dị năng là một cái thứ gì đó cực kì bí mật, chỉ có chính phủ các quốc gia mới có thể biết.
Còn người dị năng ở thế giới này nhiêu đến mức một đứa con nít cũng biết đến người dị năng là gì.
Ở thế giới bên kia của Thu Phong, vốn cõi Atula không tác động nhiều đến thế giới con người. Nhưng ở thế giới này, như đã nói, nó rất loạn. Không chỉ riêng thế giới này loạn, mà chính lục cõi cũng loạn. Điển hình là một con quỷ có thể ngang nhiên xuất hiện ở đây làm chuyên viên Dị Năng Giả cho bố già Thu Phong trong một khoảng thời gian dài mà không ai hay biết.
“Cuối cùng con là gì vậy con trai?”
Trong thời gian chờ đợi Thu Phong đến đây, Nhất Phương chống cằm ngồi trên bàn làm việc của mình mà suy nghĩ.
Bởi vì Thiện Nhân chắc chắn một điều rằng Thu Phong không phải là Dị Năng Giả. Bởi Dị Năng Giả với Dị Năng Giả có thể cảm nhận được nhau qua một vài hình thức gì đó. Nhất Phương biết rõ điều ấy.
Sau khi Thiện Nhân giết chết con quái vật kia và báo cáo với lão rằng cả Thu Phong và con quái vật kia đều không phải là Dị Năng Giả. Con quái vật kia thì có thể nó là một loài yêu thú nào đo trong nhân gian, hóa thành hình người. Điều đó không phải là điều mà Nhất Phương bận tâm nhất bây giờ. Cái chinh ở đây ông vẫn không biết con trai mình là Võ Năng Giả hay là một thứ quái quỷ gì đó.
“Reng reng …”
Bất chợt chiếc điện thoại bàn trên phòng làm việc của Nhất Phương vang lên.
Gác lại dòng suy nghĩ phức tạp của mình, Nhất Phương quay sang nhấc máy, một phong thái ung dung tự tại.
“Tôi đây!”
“Ừ, chịu liên lạc với tôi rồi sao?”
“Thằng Thiên nó về với ông rồi à?”
“Ừ … nó đã trở thành Võ Giả!”
“Sao? Nó chịu trở thành Võ Giả rồi sao? Hay lắm … ngày mai tôi sẽ tới Châu Lang! À không, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” – Giọng nói gấp gáp vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ừ, tới nhanh đi! Tối nay là tiệc đầy tháng của cháu nội tôi!”
“Được rồi! Tôi khởi hành ngay đây!”
Đầu dây bên kia vừa dứt lời, ngay sau đó liền dập máy.
Nhất Phương cũng gác máy xuống, ông ta quay người sang chỗ khác thở dài một tiếng.
Người vừa gọi đến chính là Tô Lâm. Ông ta còn được biết đến với cái danh Cai Ngục trưởng nhà tù IUI. Cũng chính ông là người đã truyền dạy công pháp luyện nội công cho Quốc Thiên.
Như đã nói, năm xưa khi Quốc Thiên còn bé, vô tình được một trại quân đội nhận nuôi trong khoảng thời gian vài năm. Vài năm ấy Quốc Thiên bị bắt tập luyện như một quân nhân chính thống, nó còn được dạy cả cách chiến đấu. Thậm chí còn được vị tư lệnh ở đó dạy cho nội công, một bộ môn mà số hiếm những người trên thế giới này được truyền dạy.
Và ông chính là Tô Lâm. Lão già Tô Lâm từng là bạn thời chiến của Nhất Phương. Sau này Nhất Phương dấn thân vào hắc đạo, Tô Lâm theo chân bạch đạo trở thành một quân nhân. Sau khi trở thành quân nhân của chính phủ, ông quá chán nản với cách hành xử của chính phủ lúc bấy giờ nên xin phép chuyển sang nhà tù IUI công tác. Từ đó ông là Cai Ngục trưởng của nhà tù IUI với cương vị cao nhất cái nhà tù trên đảo ấy.
Hơn hết ông ta lại không có con. Khi Nhất Phương không có ai để nhờ vả, lão ta đã nhờ đến Tô Lâm trông coi Quốc Thiên một khoảng thời gian. Trời sinh Quốc Thiên là một thiên tài trong lĩnh vực sao chép, dạy đến đâu hiểu đến đó. Tuy không phải dạy một hiểu mười nhưng đã dạy những gì nó đều nhớ đến từng câu từng chữ từng động tác một.
Nảy sinh lòng thương của một đứa trẻ không cha không mẹ, thân Tô Lâm cũng không có con. Ông ngỏ ý muốn nhận Quốc Thiên làm con nuôi nhưng bị nó phũ phàng từ chối. Dẫu vậy sau đó ông vẫn dạy nội công cho nó bởi chính vì nó là con của Nhất Phương.
Thân là con trai của một ông trùm khét tiếng như Nhất Phương là chuyện rất nguy hiểm. Nhất Phương có thể ngã xuống bất cứ khi nào, nếu như cả cái Xích Quỷ này biết được Quốc Thiên là còn trai của Nhất Phương sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng của thành bé. Vì thế ông rất rất muốn nhận nó làm con, không làm con thì cũng làm đệ tử nên mới truyền dạy nội công và võ học có sử dụng nội công cho nó.
Ông biết thừa thằng ôn con này không chịu học. Nhưng ông vẫn cứ dạy, bởi ông biết đầu óc nó sẽ ghi nhớ hết những lời ông dạy, một ngày nào đó nó cảm thấy nguy hiểm đến bản thân mình nó sẽ tự học. Học để cứu lấy bản thân nó.
Nhưng vào một ngày nọ ông nhận được một dòng tin từ người của Nhất Phương báo đến. Rằng Quốc Thiên đã quay trở về, vì coi Quốc Thiên như con nên Tô Lâm ngày hôm sau khi biết tin liền lập tức liên lạc lấy. Ông cũng muốn gặp Quốc Thiên một lần cho đỡ nhớ.
Bỗng Nhất Phương báo cho ông rằng Quốc Thiên đã trở thành một Võ Năng Giả, Tô Lâm như phát cuồng lên. Cả đời này ông chỉ con mỗi mình Quốc Thiên như con trai của mình, dẫu đã lâu không liên lạc nhưng ông vẫn rất là nhớ nó. Có thể chính Quốc Thiên cũng chẳng quan tâm điều đó, thật sự mà nói khi ấy nó còn quá nhỏ để nhận ra tình thường của Tô Lâm dành cho mình.
Sau khi nghe được tin tức ấy, Tô Lâm tức tốc muốn đến gặp Quốc Thiên. Thằng bé này là một thiên tài, nếu nó đã trở thành Võ Năng Giả ông sẽ ở đây một thời gian và huấn luyện nó trở thành một Võ Năng Giả danh tiếng trên thế giới này.
Có lẽ những người đang đọc đây sẽ thấy rằng Tô Lâm đang làm quá. Ông có thể dạy nội công cho bất cứ ai để người ta trở thành Võ Năng Giả, trở thành đệ tử của ổng.
Không nhé, nội công không hề dễ học. Nếu đã dễ thì tại sao lại có cực kì ít người trên thế giới này sở hữu nội công. Ngược lại nội công là thứ khó học hơn cả khí công gấp cả trăm lần. Ngoại trừ Quốc Thiên là một thiên tài ra, thì bằng một cách nào đó Thu Phong học được nội công. Nhưng nói thẳng ra thứ Thu Phong đang sử dụng màu cam kia trước đó nó không phải là nội công.
Nói cho dễ hiểu, để luyện được nội công người bình thường phải mất trên dưới mười năm để lĩnh hội được tâm pháp luyện công. Trong quá trình đó ta mới có thể tìm thấy được năng lượng nội công, hay còn gọi là năng lượng sinh cơ bên trong cơ thể chúng ta. Khi đấy ta mới có thể sử dụng được nội công.
Mất mười năm đầu để tìm kiếm nội công. Và mất hàng chục năm sau đó để phát triển nội công. Ít nhất cần phải hai mươi năm mới có thể trở thành một Võ Năng Giả nếu luyện tập một cách chăm chỉ được.
Cả Quốc Thiên và Thu Phong đều không biết điều này. Có thể do hai người họ may mắn, à không một tên thiên tài và một tên may mắn thì mới trong vài tháng mới sở hữu nội công. Nhưng thiên tài vẫn thua cái may mắn, tên may mắn đến mức quái đản kia lại có thể kết hợp nội công và khí công lại với nhau tạo thành một năng lượng mới.