Vũ Trụ Tinh Không.
Nơi đấy tồn tại một thứ được gọi là thực thể vũ trụ toàn năng. Thực thể vũ trụ đó nằm ngoài không gian và thời gian. Bất cứ định luật nào trên vũ trụ đều vô nghĩa với thực thể vũ trụ này.
Vị Thực Thể Vũ Trụ ấy to lớn, không mang bất cứ hình hài nào cả, đơn giản chỉ giống như những vầng sáng trôi nổi bất định ở cái nơi nằm ngoài không thời gian.
“Tạo tác của ta … hãy sớm hoàn thành nguyện vọng của ta. Ta chỉ giúp ngươi được đến đây …”
Một luồng ý thức tuồn ra từ thực thể vũ trụ ấy, sau đó thực thể tan biến tạo thành hai luồng ánh sáng phóng đi rời khỏi không thời gian tiến vào vù có không gian và thời gian. Đi xuyên qua hàng trăm ngàng vũ trụ, hai ánh sáng đó chiếu thẳng vào một hành tinh gọi là trái đất, liền sau đó biến mất vô tung.
………………………….
“Nhanh nhanh xẻ thịt chúng ra đi. Trời sắp sáng rồi …”
Trong một cánh rừng tràn ngập bóng tối, lúc này Thu Phong cùng với mấy chục người xẻ thịt của vài con châu chấu khổng lồ.
Trận chiến với châu chấu đã xong, hoàn hảo không có bất cứ một con châu chấu biến dị nào trốn thoát. Nhưng ngặt cái người bị thương lại khá nhiều, lên đến 12 người. Vậy là quá nhiều rồi, trong khi đi chỉ có 100 người hơn. 100 người này đều là những người mạnh mẽ dưới trướng hắn. Vậy mà chỉ vài con châu chấu chỉ biết trốn chạy lại làm họ bị thương.
Thu Phong không biết phải làm thế nào, nếu như sau này chiến đấu với những sinh vật có khả năng tấn công khác. Cái này là còn nhờ cả đàn chó mới có thể làm như vậy … đúng rồi … đàn chó. Sẽ ra sao nếu hắn dẫn một nửa đàn chó đi săn, một nửa còn lại bảo vệ thành phố. Còn người của mình cho tập trung vào luyện tập trong thời gian khoảng một tháng.
Chỉ cần một tháng thôi, để họ tập trung luyện tập, sau đó cọ sát thì có nghĩa lý hơn.
Thu Phong cảm nhận được linh khí trên thế giới này càng lúc càng nồng đậm, như trước là gấp mười, thì bây giờ đã vượt qua con số gấp mười. Càng lúc linh khí càng tăng cao, như thế rất có lợi trong việc luyện công của bọn họ.
Có lẽ Thu Phong chỉ cần dẫn vài kẻ Dị Năng Giả đi săn, cho chúng thích nghi với cuộc sống này. Với người Dị Năng Giả linh khí nồng đậm hay không với họ đều vô nghĩa.
Mọi người nghe Thu Phong nói thế họ lập tức gia tăng tốc độ, mặc dù lúc này ai cũng rất là đang mệt mỏi rồi, nhưng phải làm như thế. Bởi không thể nào kéo hết xác của mấy con châu chấu này vào trong thành phố, rồi xẻ thịt xong lại đem đi tiêu hủy. Thà vậy xẻ thịt chúng ngay tại chỗ rồi đem vào trong thành phố phân phát cho dân chúng.
“Chíu ~~”
Bấc giác trời đang tối sầm bởi những tán cây che đi ánh sáng từ mặt trăng, nhưng mà không biết từ đâu ra vài nguồn sáng rực cháy trên bầu trời.
Thấy lạ Thu Phong liền cất con dao vào trong người, sau đó tự thân nhảy lên ngọn cây gần nhất.
Đập vào mắt hắn lúc bấy giờ là 3 … 4 chính xác là 4 cục lửa khổng lồ từ trên bầu trời lao xuống. May thay vị trí đáp xuống của chúng lại cách nơi này gần cả trăm km.
Với độ xa như vậy, Thu Phong chỉ thấy những cục lửa nhỏ xíu, nhưng nhiệt lượng tỏa ra từ chúng rất khủng khiếp. Đến Thu Phong còn cảm nhận được.
“Chẳng lẽ là thiên thạch?”
Lẩm bẩm vài tiếng … nếu thế giới này duyệt chủng, chẳng lẽ thiên thạch từ ngoài hành tinh đâm vào hủy diệt sinh vật sống trên trái đất? Chắc không đâu.. nhưng Thu Phong vẫn cảm thấy hơi lo lắng, hắn liền quay đầu ra phía sau.
Sau lưng Thu Phong chính là hướng của thành phố. Tuy ngụt ngàn sau cánh rừng này vẫn có thể khiến Thu Phong cảm nhận được chính xác vị trí của thành phố.
Cặp mắt hắn híp lại, trên bầu trời hoàn hảo chẳng có bất cứ một cục thiên thạch nào rơi xuống cả … nhưng mà … có?
“Chết tiệt!!!”
Thu Phong hét lên một tiếng con mắt xanh hắn bật lên từ lúc nào.
Cơ thể hắn căng cứng, hai nắm đấm siết lại với nhau … sau vài giây cơ thể của Thu Phong bắt đầu thả lỏng ra. Hắn xác định lại khoảng cách mà mấy quả thiên thạch đó rơi xuống, nó cũng có khoảng 5 quả, nhiều hơn 1 quả sau với những cái thiên thạch xuất hiện đầu tiên.
Điều khiến Thu Phong thả lỏng là khoảng cách của chúng, xa hơn gấp vài lần so với 3 thiên thạch sau lưng Thu Phong kia. Vị trí rơi xuống chắc có lẽ là ngoài biển xa, không rơi vào trong thành phố được.
Căn bản bây giờ Thu Phong đang gần địa phận của Cổ Thành. Cách Quảng Phúc chỉ vài chục km và cách trung tâm thành phố chưa đến 100km. Do đó những quả thiên thạch kia, dưới con mắt xanh khiến Thu Phong xác định mơ hồ được vị trí của chúng rơi là ngoài biển, nên bây giờ chỉ cần lo nốt thịt của mấy con châu chấu này rồi trở về mà thôi.
Bây giờ điều quan trọng ở đây phải tìm ra được nguồn thức ăn mới, cả hắn và cả đàn chó luôn cũng không thể nào đảm bảo được nguồn lương thực mỗi ngày. Do đó con người phải tự trồng trọt cái gì đó.
Dân số ở thành phố này dù chỉ còn một phần năm đi nữa thì vẫn quá đông. 2 triệu người, là quá khủng khiếp rồi. Chỉ kiếm nguồn lương thực đã phải khiến Thu Phong đau đầu đến mức như thế này.
“Vừa rồi là gì vậy?”
Đúng lúc này một giọng nói bạc nhược vang lên bên cạnh Thu Phong.
“Chắc là thiên thạch …”
Thu Phong lên tiếng trả lời.
“Thiên thạch? Không đơn giản là thiên thạch đâu! Ngày mai ta và ngươi đi xem thử.”
Giọng nói bạc nhược kia lên tiếng, sau đó hắn biến mất giữa hư không.
Kẻ đó chính xác là Vỹ Kỳ.
Hành tung của gã Vỹ Kỳ này càng lúc càng khó đoán, Thu Phong không thể hiểu được hắn cuối cùng là đi đâu. Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện chỉ vài khoảnh khắc, rồi biến mất, chẳng để lại chút tung tích nào cả. Cứ mỗi lần như thế Thu Phong lại cảm nhận được Vỹ Kỳ mạnh thêm một bậc.
Khí tức trên người của Vỹ Kỳ bây giờ đang rất lớn. Cụ thể hắn chiến đấu ra làm sao Thu Phong cũng không rõ. Dẫu sao bây giờ Thu Phong cũng không quan tâm đến Vỹ Kỳ nhiều được, cơ bản hắn muốn làm gì thì làm, Thu Phong không quản nổi. Chỉ cần hắn không gây hại đến những người xung quanh Thu Phong là được.
Lúc này Thu Phong thả mình xuống mặt đất, tiếp tục công việc rạch vỏ lấy thịt từ những con châu chấu.
Cơ hồ trời gần sáng tất cả mọi thứ đều đã xong xuôi. Thịt của đán châu chấu này không nhiều, chỉ lấy được vài thớ thịt ở đùi, và một số nội tạng của nó. Tuy nhiên dù vậy cũng đủ cho vài trăm ngàn người ăn rồi.
Lương thực gần cạn kiệt, gạo thóc trong quân đội cũng đã lấy ra để nấu cháo. Đến tận giờ phút này, rất nhiều người đã quên cơm ăn như thế nào.
Hạt giống của cây cối và lúa vẫn còn. Nhưng chúng đã bị ẩm mốc sau trận lũ, cơ hồ không còn sử dụng được nữa. Hắn phải làm gì đó, trước tiên phải tìm được lúa gạo xem đâu còn, nếu không phải tìm cây ăn quả. Thế giới biến đổi này, Thu Phong thấy rất nhiều loại cây ra quả kì dị, chẳng biết có ăn được hay không.
Chắc ngày mai sẽ phải đi một chuyến sớm thôi … Không … đi ngay bây giờ!
“Được rồi … mọi người hãy đem nguyên liệu trở về thành phố rồi nghỉ ngơi đi … tôi sẽ cùng trở về!”
Thu Phong định cho mọi người trở về trước, bản thân hắn sẽ di chuyển sâu vào rừng hơn nữa để tìm kiếm thực vật có thể làm nguồn thức ăn. Nhưng hắn lại quên mất Lục Nương ở nhà, trước tiên trở về thông báo cho nàng trước.
“Rõ!”
Đám người ở dưới hô lên một tiếng, sau đó tất cả mọi người bận rộn cột mấy tảng thịt lại với nhau rồi vất lên người của con chó. Trông có vẻ mất vệ sinh, nhưng chịu thôi, sau khi trở về rửa sạch lại với nước là được. Thời đại này, hơi đâu còn giữ vệ sinh sạch sẽ được nữa, đến ăn còn không có mà ăn.
………….
Phía xa xa ngoài biển, hướng đó là biển Đông. Mặt trời đang mọc lên từ đó, quả cầu lửa đỏ rực đang dần trồi lên từ phía biển xa.
Trong thành phố, Thu Phong và đoàn người đi săn đã trở về. Những người bị thương đều được vận chuyển đến bệnh viện gần đó, nơi mà đa phần thiết bị y tế đều chẳng thể nào sử dụng được. Họ làm tất cả mọi thứ bằng thủ công, từ khâu sát trùng vết thương cho đến khâu lại mấy đường mũi ghê rợn.
Bồn chữa trị ở căn hầm tại bản doanh Hắc Long Bang khi trước cũng không thể nào sử dụng được nữa khi không có điện. Những dung dịch trong đó bây giờ chẳng khác nào một thứ nước bình thường có khả năng hồi phục vết thương hơn một chút, nhưng chẳng có bất cứ máy oxi vào để con người ngâm vào trong cái bồn để thở được.
Mọi thứ dần càng bế tắc. Sau đợt này Thu Phong nhận ra họ quá yếu, yếu đến mức không tưởng. Phải chăng là hắn quá mạnh hay sao? Đúng rồi, chẳng có ai chỉ vừa luyện tập vài ba tháng lại có thể đối đầu với mấy con quái vật kia được.
Trong căn hộ mà Thu Phong, Lục Nương và hai đứa trẻ ở tạm. Lúc này Lục Nương vừa mới thức giấc, cô đang nấu một bữa ăn còn sót lại từ miếng thịt cá sấu ngày hôm qua. Lục Nương phải ngâm nó trong nước muối để chánh thịt bị thối rửa, do đó mùi vị cũng không được ngon cho lắm.
Thu Phong và hai đứa trẻ Tiểu Bối. Tiểu Bảo đã ngồi trên bàn tự bao giờ.
“Đồ ăn tới đây!”
Lục Nương bê khay thức ăn ra, nở một nụ cười ấm áp nhìn ba người như cả một gia đình của mình.
“Anh ăn đi rồi nghỉ ngơi … cả đêm đi săn chắc mệt lắm!”
Đang ăn ngấu nghiến những miếng thịt, Thu Phong bỗng sặc một cái.
Lục Nương thấy thế vội vã lấy nước cho hắn uống. Hồi sau Thu Phong vỗ lên ngực bịch bịch mấy tiếng rồi nói:
“Anh cần phải vào rừng một chuyến nữa … lương thực cạn rồi, bây giờ phải tìm nguồn thực vật có thể ăn, và hạt giống của chúng. Hôm nay em có thể tìm cho anh các chuyên gia về thực vật không? Anh cần họ đi với anh!”
“Đã một ngày anh không ngủ rồi đó!”
Lục Nương dường như chỉ quan tâm đến vấn đề sức khỏe của Thu Phong, cô bực mình lên tiếng.
Thấy thế Thu Phong liền vươn tay ra vuốt má Lục Nương, hắn dùng ánh mắt ôn nhu mà nói:
“Không sao, anh lúc trước là lính, một tuần không ngủ vẫn hoạt động tốt. Bây giờ anh là người luyện công, nói có thể em không hiểu, nhưng ngủ hay không ngủ đối với anh chỉ là cho não bộ nghỉ ngơi thôi. Năng lượng trong cơ thể hắn có thể khiến cho não bộ nghỉ ngơi và trở nên thoải mái trong thời gian ngắn … không tin để anh thử cho em xem!”
Dứt lời Thu Phong truyền một ít năng lượng từ tay đang đặt lên má nàng, vào thẳng vào trong não bộ của nàng.
Cảm giác trong đầu Lục Nương lúc này bỗng thư thái hẳn đi. Cô ban nãy tức giận với Thu Phong bây giờ biến mất không còn, một cảm giác mát nhẹ truyền từ não bộ tản mát ra cơ thể. Mấy ngày hôm nay Lục Nương cũng không ngủ được yên giấc, cô lo lắng cho hắn rất nhiều, chỉ là không nói ra mà thôi.
Nhưng sau khi dòng năng lượng đó chảy vào não bộ của Lục Nương, khiến cả tâm hồn của cô trở nên thoải mái. Tâm trạng dịu dịu hơn đôi chút. Lông mày của Lục Nương bắt đầu dãn ra.
Thấy thế Thu Phong liền buông tay ra, không tiếp tục truyền năng lượng vào nữa. Vừa đủ là được, cái gì nhiều quá cũng không tốt.
“Thôi được rồi … tuyệt đối mệt quá thì đừng gắng sức. Lần trước xém chút anh không trở về được chỉ vì cố gắng quá sức đó … đừng để em lo lắng!”
Lục Nương gật đầu, cô buông ra những lời nói quan tâm đến Thu Phong.
Thấy thế hắn cũng đáp trả lại:
“Anh biết rồi. Anh trở về là để báo cho em, ăn xong anh phải chuẩn bị đi liền … Trước đó em hãy tập hợp những người giỏi về thực vực, hoặc có kiến thức nhiều về chúng. Đến chiều anh trở về để cho họ cùng tìm hiểu được chứ?”
“Vâng em biết rồi!”
………………
Ngay sau đó chừng vài phút Thu Phong liền rời khỏi. Hắn mang trên mình một túi vải khổng lồ có nhiều lớp chắc chắn được đan xen lại với nhau và biến mất trong cánh rừng bạt ngàn bên ngoài thành phố.
Di chuyển vào cánh rừng vào lúc sáng, Thu Phong mới thấy được cái sự đẹp đẽ từ nó. Khung cảnh hoang sơ, cây cối mọc um tùm, cây cỏ và lá thi nhau đung đưa trước gió.
Lúc này trước mặt Thu Phong là một vài cây nấm khổng lồ, chúng có khá nhiều màu sắc sặc sỡ. Thôi chỉ cần nhìn là biết nấm độc, Thu Phong trực tiếp bỏ qua chúng tiến sâu vào trong rừng hơn.
Càng đi sâu vào rừng, Thu Phong càng mất định hướng.
“Phong!”
Bất chợt có người hô tên Thu Phong lên.
Nhìn vào hình dáng của kẻ gọi tên, hắn chính là Vỹ Kỳ. Lúc này Thu Phong mới gãi gãi cái đầu, dường như hắn quên mất việc quan trọng hơn.
“Đi thôi!”
“Ừ!”
Bọn họ hẹn nhau hôm nay sẽ đến cái vị trí của mấy quả thiên thạch kia để xem coi cuối cùng nó là cái thứ gì.