Quốc Thiên há hốc mồm đứng đó bất lực nhìn ông anh mình bị đánh trong đau đớn. Nó chẳng thể làm gì, hay đúng hơn bây giờ mà lao vào hắn chẳng khác thằng anh mình là bao.
Sau cái lúc Thu Phong dính đòn Sơn Kê Vô Ảnh Cước cũng là cái lúc hắn đứng bất động hơi mười phút đồng hồ lãnh không biết bao nhiêu cái thứ gọi là La Hán Quyền vào người. Hắn đau đến mức như chết đi sống lại, nhưng vẫn không thể nào động đậy dù chỉ là nửa ngón tay.
Hắn bây giờ so với cái bao cát chẳng khác là mấy, thậm chí cái bao cát còn sướng hơn hắn là nó không biết đau, hắn thì đau thấy cha thấy mẹ.
Mười phút trôi qua, lão già Tô Lâm vẫn không có dấu hiệu dừng đánh.
‘Không thấy đau nữa?’
Bỗng Thu Phong cảm giác gì đó không đúng, hình như càng lúc lão già này đánh càng yếu hay sao mà hắn không cảm thấy đau tức gì nữa.
Không … không phải thế, lực đạo tác động lên cơ thể hắn vẫn vậy. Là một chuyên gia Thu Phong biết cái dư chấn trên người mình không hề yếu đi, thậm chí càng lúc càng tăng lên, dẫu vậy hắn không thấy đau là sao?
Mải mê suy nghĩ Thu Phong lại chẳng biết rằng toàn thân hắn chỗ nào cũng bị đánh, đừng nói đến cơ thể, thậm chí lòng bàn tay, cổ tay, khủy tay, chân, gối, đùi, mông, ngũ quan trên mặt, đỉnh đầu, lưng chỗ nào cũng bị ăn quyền.
Càng bị đánh hắn lại càng chẳng thấy đau? Quái lạ? Vì sao?
“Bụp bụp bụp …”
Chừng vài khắc sau khi thêm ba quyền nữa vào vùng chữ T trên đầu bỗng Tô Lâm khựng lại.
Giờ khắc này Thu Phong trông thấy một Tô Lâm đầy sự mệt mỏi, ông ta bắt đầu thở dốc, mồ hồi nhễ nhại. Gương mặt nhăn nhúm trông rất khó coi.
“Thằng ôn con mày … hừ hừ … làm tốn sức tao quá! Đứng đó chơi đi, nửa tiếng sau cử động được thì ra đây!”
Tô Lâm vừa thở hồng hộc vừa chỉ vào mặt hắn mắng chửi cái gì đó hắn cũng chẳng hiểu.
Sau đó lão ta đi về phía Quốc Thiên đang giả bộ chọt chọt vào tảng đá gõ cái cốp lên đầu nó một cái.
Quay trở lại với cảm nhận của Thu Phong khi này … Hắn chẳng còn cảm thấy đau nữa. Ngược lại hắn dường như cảm thấy cơ thể hắn thoải mái hơn, giờ hắn mới để ý rằng, dòng lửa màu xanh bao quanh cơ thể hắn đã tắt từ lúc nào. Hắn cũng không còn nhìn thấy khí của người khác nữa. Chắc có lẽ sức mạnh ấy lại chìm vào giấc ngủ rồi.
Quái lạ rằng ngọn lửa biến mất, lần này hắn lại không thấy mệt mỏi. Chưa kể này nãy đến giờ hắn ăn biết bao nhiêu là quyền vào người nhưng tuyệt nhiên lại không cảm thấy đau.
Thu Phong cố gắng quay đầu sang nhìn Tô Lâm nhưng không thể. Từ khi lão già này xuất hiện toàn mang đến những thứ khó hiểu, những điều kì bí mà hắn chưa bao giờ trải qua. Võ Năng Giả ai cũng như lão ta sao?
Gần nửa tiếng sau.
“A được rồi này!”
Cứ thể như đứng lâu thành quen, Thu Phong cũng chẳng biết rằng mình cử động được hay chưa. Hắn cảm thấy ngứa ngứa cái lỗ mũi liền theo bản năng đưa tay lên gãi, gãi được, hắn đi được, hắn mới biết rằng mình cử động được.
‘Hình như có cảm giác nhè nhẹ?’
Đi được một hai bước Thu Phong nhận ra một ít khác thường trên cơ thể mình.
Người hắn nhẹ hơn, tay cử động trơn tru hơn, thở dễ dàng hơn bình thường, đầu óc thư thái, mắt dường như rõ hơn. Thu Phong thử đảo qua đảo lại hai con mắt của hắn, quả thật vậy, hắn không còn có cái cảm giác gì gọi là choáng nhẹ khi đảo mắt liên tục với tốc độ cao như vậy nữa.
Để chắc chắn hơn, Thu Phong đứng nhảy qua nhảy lại liên tục. Sau đó hắn lại tung hàng chục đấm vào không trung. Cảm giác như mọi thứ nhẹ hơn hẳn những gì hắn nghĩ. Sao lạ vậy nhỉ.
“Này thằng kia! Tao bảo mày làm sao?”
“Hả?”
Bất chợt Thu Phong đang đứng múa múa thì bị lão già Tô Lâm gọi lại. Hắn quên mất rằng lão già này bảo hết bất động thì lại với lão.
Thu Phong cũng hiểu được đại khái tình hình của hắn bây giờ rồi. Ban nãy hẳn ra thì lão ta không phải đánh hắn, mà bằng kỹ thuật gì đó tác động lên cơ thể hắn mới khiến hắn được như thế này.
“Thấy nhẹ hơn không? Thấy khỏe hơn không? Thấy trâu hơn không? “
Tô Lâm liên tục nhìn vào mặt Thu Phong hỏi với gương mặt tự mãn.
Thu Phong đơn giản gật đầu mặc dù hơi khó chịu cái quả mặt cà rỡn của lão, nhưng dù sao người ta cũng là bậc cha chú. Vừa rồi quả thật hắn cũng hơi đắc tội với lão ta khi mà khiêu khích một người lớn tuổi như thế.
“Đừng vận cái thứ sức mạnh trong người mày, mày thử đấm vào tảng đá coi cu! Dùng sức bình sinh nha!” – Tô Lâm chỉ vào tảng đá bên cạnh tảng đá Quốc Thiên đang dùng tay để chọt bảo Thu Phong đấm vào đó.
“Chỉ đấm thôi?” – Như để xác nhận là đấm chứ không phải làm như thằng cu em mình, Thu Phong hỏi lại lần nữa để chắc chắn. Chứ không lại phải ăn đòn oan thì khổ hắn lắm.
Tô Lâm gật đầu xác nhận rằng hắn nghe không lầm đâu.
Thấy thế Thu Phong bước về phía tảng đá bên cạnh Quốc Thiên. Dường như cảm giác có điều gì đó không ổn, Quốc Thiên dừng việc luyện tập lại đứng tránh xa Thu Phong tận mười thước.
“Này thằng giặc kia sao mày bỏ tập?” – bỗng nhiên thấy Quốc Thiên bỏ tập, Tô Lâm chỉ vào mặt nó ở xa xa mà chửi.
“Thôi! Thôi, cho con đứng đây … đứng đó lát gạch đá bay tung tóe lại vạ lây, con còn mẹ già con thơ ở nhà. Cũng không thể để vợ mới sinh góa được!” – Lần này Quốc Thiên quyết tâm không đứng gần ở đó.
Lần trước thằng anh nó đấm bay cả mấy tấn thép, bây giờ mấy tảng đá này nhằm nhò gì.
“Lại đây đi! Nó chỉ dùng sức mạnh cơ bắp thôi, làm sao mà đấm vỡ nổi tảng …”
“Uỳnh ~”
Tô Lâm còn chưa nói hết câu, một tiếng động lớn vang lên. Tiếng động ấy làm rung rẩy cả cái phòng tập kiên cố này.
Khói bụi mù mịt không biết từ đâu ra bay tràn ngập phòng tập.
Như thường lệ, mặt Quốc Thiên đần cả ra. Tô Lâm lúc này từ từ quay đầu lại thì “Cốp!” Một tảng đá từ trên trời rơi thẳng xuống đầu lão ta, nhưng lão ta lại chẳng quan tâm. Bởi vì giờ đây cơ thể của Thu Phong xuất hiện một dị trạng.
Hắn gầy đi, gầy đi so với cơ thể quái thai của hắn lúc trước. Nói sao nhỉ, cơ thể Thu Phong vẫn đầy rẫy cơ bắp, nhưng không còn to bự thô kệch như trước nữa. Mà bây giờ nó hoàn hảo, vừa người, như những nét vẻ trên tranh vậy. Tuyệt đẹp.
Áo của hắn rách từ lúc nào, lộ ra từng thớt cơ bắp bóng bẩy, to vừa đủ, sáu múi hiện rõ ràng. Và làn gió không biết từ đâu ra cứ liên tục từ trong người Thu Phong phát ra, một sức gió đủ mạnh để khiến tóc bay phấp phới ra phía sau.
“Có dùng sức mạnh xanh kia không vậy?”
“Có!”
“Cái thằng ôn con này!”
“Ủa?”
Có vẻ như Thu Phong không nghe thấy vế sau của Tô Lâm, hắn chỉ nghe rằng đấm tảng đá, chứ đâu có nghe rằng dùng sức mạnh cơ bắp thuần túy đấm tảng đá. Ai bảo lão ta nói không rõ ràng.
“Mày biết kinh mạch là cái gì không?”
“Kinh mạch?”
Bất ngờ lão già Tô Lâm hỏi Thu Phong một câu nói khó hiểu? Tuy nhiên ngay sau đó lão ta gọi cả Quốc Thiên lại để giải thích kinh mạch là gì.
Kinh mạch là gì? Còn được gọi là Bát Mạch là tám đường lớn chứa chân khí trong con người. Các mạch cắt ngang các đường kinh để tăng cường sự liên kết và lưu thông khí huyết. Bát mạch bao gồm:
1. Đốc mạch ở sau lưng, quản trị các kinh dương bắt đầu từ bộ phận sinh dục chạy dọc theo xương sống lên đỉnh đầu rồi vòng xuống đến nhân trung.
2. Nhâm mạch ở phía trước, chịu trách nhiệm các kinh âm đi từ môi xuống ngực bụng rồi tới bộ phận sinh dục.
3. Xung mạch còn gọi là huyết hải kiểm soát khí và huyết toàn cơ thể đưa đến 12 chính kinh, bắt đầu từ bộ phận sinh dục chia làm ba nhánh, một chạy lên đầu, một nhánh chạy theo xương sống, một nhánh xuống tới bàn chân.
4. Đới mạch chạy vòng quanh bụng như thắt lưng nối liền các kinh âm và kinh dương.
5. Âm kiêu mạch bắt đầu từ gót chân chạy lên chân bụng ngực tới miệng.
6. Dương kiêu mạch bắt đầu từ gót chân theo phía sau vòng qua trước mặt rồi ngừng lại sau gáy.
7. Âm duy mạch từ gót chân chạy lên qua bụng ngừng lại ở cổ.
8. Dương duy mạch từ gót chân lên theo chân qua người vòng qua đỉnh đầu ra trước mặt.
Cụ thể là vậy, nhưng kinh mạch trong con người lại không đơn giản như thế. Tám cái tên phía trên chỉ đại diện cho từng vùng của huyệt đạo. Huyệt đạo là từ dùng để chỉ kinh mạch trong mỗi vùng của con người. Cơ thể chúng ta có tổng cộng 108 huyệt đạo trên cơ thể.
Theo định nghĩa của phương Đông huyệt đạo là những điểm nhỏ li ti trên thân thể con người. Nó là giao điểm của các đường kinh mạch trong cơ thể, có liên quan trực tiếp đến các cơ quan trong cơ thể. Do đó bất cứ tác động nào lên trên huyệt đạo đều gây nên phản ứng tức thời trên hệ thần kinh.
Trong số 108 huyệt đạo thì người ta chia ra thành 3 loại: Tử huyệt, Ma huyệt, Sinh huyệt. Tử huyệt là những vị trí yếu hại trên cơ thể người, khi đánh vào đó thì gây phản ứng tức khắc, có thể dẫn đến tử vong. Ma huyệt là những huyệt khi bị đả hoặc điểm trúng thì đau đớn, tê bại, hoặc bất tỉnh nhân sự nhưng không chết. Còn sinh huyệt là những huyệt cứu sống hay cứu tỉnh khi bị đả hay điểm trúng tử huyệt hay ma huyệt.
Tác dụng từ việc nắm giữ kinh mạch con người rất lớn. Ví như ban nãy thân thể Thu Phong đứng bất động chính là do tuyệt kỹ điểm huyệt của Tô Lâm mà ra.
Tuyệt kỹ điểm huyệt là gì? Nôm na nó được chia ra thành năm kỹ thuật: Điểm huyệt, đả huyệt, nã huyệt, bế huyệt và giải huyệt.
Điểm huyệt là dùng những bộ phận có diện tích tiếp xúc nhỏ của cơ thể con người như đầu ngón tay, đầu ngón chân… đã được luyện tập cho cứng rắn, điểm chính xác vào vị trí của huyệt đạo với một tốc độ và cường lực đủ để bế tắc huyệt đạo đó, gây đau đớn tê bại tạm thời hoặc thậm chí làm tật nguyền, thiệt mạng kẻ bị điểm tùy vào vị trí huyệt bị điểm.
Đả huyệt là dùng bộ phận có diện tích tiếp xúc lớn của con người như nắm đấm, cạnh bàn tay, đầu gối… đã được luyện tập cứng rắn để đánh vào các huyệt đạo. So với điểm huyệt thì đả huyệt dễ thực hiện hơn. Trong cuộc sống hàng ngày có nhiều khi người ta đã ngộ sát một người nào đó vì vô tình đánh trúng tử huyệt của họ. Những trường hợp đó chính là đã vô tình sử dụng phép đả huyệt này.
Ngoài ra còn có nã huyệt là dùng các ngón tay bấu vào các huyệt đạo gây đau đớn buộc đối phương phải dừng chiến. Thường ngày nếu ai đó khỏe mạnh bóp vào cổ tay hoặc dùng ngón trỏ và ngón cái mà bấu vào chỗ hổ khẩu thì chúng ta cũng thấy đau đớn lắm rồi. Đây chính là phép nã huyệt.
Bế huyệt là tấn công vào huyệt đạo gây sự tắc nghẽn lưu thông khí huyết, tạo tình huống mất ý thức, mất khả năng chiến đấu. Cuối cùng là giải huyệt, dùng các thủ pháp như bấm, xoa, day… trên vùng huyệt đạo bị tổn thương, tạo sự hồi phục bình thường. Tuy nhiên vẫn có vài cách để tự giải huyệt của bản thân là kinh mạch và huyệt đạo được đả thông, cơ thể phải có sự luân chuyển của khí công hoặc nội công. Tới một mức nào đó huyệt đạo và kinh mạch đều được nội công hoặc khí công giải được bằng cách vận hành chúng luân chuyển khắp kinh mạch để khai thông chúng như ban đầu.
Tại vì sao Tô Lâm lại nhắc đến kinh mạch vào lúc này? Bởi do Thu Phong và Quốc Thiên đều là người luyện công, tức Võ Năng Giả nhưng chẳng nắm được những thứ cơ bản nhất như huyệt đạo của con người. Và họ phải nắm được cái bộ môn này. Không bàn đến việc có thể đả thương người hay không, chỉ riêng việc đả thông 108 đường kinh mạch đã là một chuyện nên làm ngay lúc này.
Nó rất quan trọng trong các cuộc chiến giữa võ giả với nhau, ví như đả huyệt, khi nắm rõ được huyệt đạo đối phương ta sẽ tấn công đánh gục đối phương dễ hơn ta tưởng. Dẫu vậy vẫn không hề dễ dàng chút nào.
Cứ theo như những gì trình bày ở trên thì thuật điểm huyệt quả là một môn vô cùng lợi hại. Chỉ cần chạm được tới người địch thủ là làm chủ được trận đấu. Tuy nhiên, trong thực tế, sử dụng được thủ pháp này không phải dễ.
Không nói tới việc các đối tượng luôn luôn di động trong một trận đấu, rất khó để tiếp cận mà điểm huyệt thì bản thân người sử dụng thuật này gặp phải ít nhất hai rào cản rất lớn. Trước hết, muốn điểm được huyệt thì các bộ phận dùng để điểm phải được luyện tập cho thật cứng rắn. Muốn dùng ngón tay điểm huyệt thì ngón tay phải được luyện tập cho cứng như cái dùi sắt mới có thể dùng được. Đó là lý do tại sao mà Tô Lâm bắt ép Quốc Thiên phải luyện các đốt ngón tay của nó.
Rào cản thứ hai là khả năng nhận biết huyệt của người sử dụng thuật điểm huyệt. Một Võ Năng Giả muốn điểm được huyệt người khác thì trước hết phải làu thông vị trí huyệt đạo. Trước tiên phải học về huyệt đạo rồi tích cực vẽ đồ hình cơ thể và chấm chính xác vị trí các huyệt đạo lên đó. Sau đó phải nhìn qua là chỉ đúng vị trí huyệt đạo trên cơ thể người đứng đối diện thì mới coi là đạt yêu cầu.
Mặc dù vậy trong thực tế chiến đấu, đối phương luôn luôn vận động di chuyển nên rất khó để nhận biết chính xác. Mặc khác theo quan niệm phương Đông, huyệt đạo trong cơ thể người có quan hệ với sự vận động thời tiết của vũ trụ. Nội trong 1 ngày thì sự lưu chuyển khí lực trong cơ thể con người cũng đã thay đổi liên tục. Các huyệt mở đóng tùy từng thời điểm khác nhau. Do vậy có khi có điểm trúng cũng không gây được hiệu quả mong muốn.