Cũng không giống như Quốc Thiên, một thiên tài bẩm sinh. Luyện tập, chiến đấu học hỏi cực kì nhanh, cơ thể thích nghi với tốc độ luyện tập cũng biến thái. Khoảng thời gian lười nhác được bù lại bằng đầu óc và sự kiên trì khiến Quốc Thiên trong một thời gian ngắn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nói thấp hơn một chút thì Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa. Vốn hai người này có dòng máu chiến binh mạnh mẽ. Phản xạ, kỹ năng, kinh nghiệm được mài dũa trong thế giới ngầm, đổ máu, đổ mồ hôi rèn luyện bọn hắn trở thành những chiến binh, trở thành những viên ngọc thô khi gặp Thu Phong được mài dũa trở nên bóng loáng. Không tính hai anh em quái vật nhà họ Nguyễn kia thì hai người Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa là hai người mạnh nhất thành phố này tính đến thời điểm hiện tại.
Chịu được trọng lực trái đất gấp 10 lần. Đã kích hoạt hết 108 đường kinh mạch (Abid cũng đã kích hoạt hết 108 đường kinh mạch – Bạch Vân cũng vậy. Riêng chỉ có 4 người họ, Tiger vẫn chưa kích hoạt hết nhưng gần đủ)
Hai người Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa chia nhau ra học hai công pháp và võ kỹ khác nhau. Ví như Hứa Tử Lệ thì theo võ kỹ của Võ Đang Đạo Phái, hắn là một người kéo léo không manh động, thích hợp tu đạo và tu luyện võ công của Võ Đang.
Ngược lại với Hứa Tử Lệ là Trọng Khoa. Trọng Khoa với bản tính chiến đấu không qua huấn luyện gì cả ngay từ đầu, cách chiến đấu dã thú trông khá giống với Bạch Vân. Thể lực trâu bò bẩm sinh, phản xạ thần kinh thép gần như bằng Thu Phong lúc trước. Một ý chí kiên cường bất khuất, hắn còn có một trái tim anh hùng, luôn bảo vệ kẻ yếu và hăng say chiến đấu. Và hắn được Thu Phong dạy cho một số võ kỹ của Thiếu Lâm, nhưng không phải về quyền pháp, mà là về đao pháp.
Thiếu Lâm Đao Pháp và Thiếu Lâm Côn Pháp. Đao và Côn là hai vũ khí mang tính sát thương cao từ thuở xưa tại chùa Thiếu Lâm Tự. Và để luyện tập được hai thứ đó, tất nhiên bắt buộc phải có đao và côn. Là dân giang hồ hiển nhiên không thiếu thứ đó. Dù là phải sử dụng vũ khí, nhưng vào tình thế không có vũ khí tay có thể hóa được thành đao, chân cũng biến tấu được thành côn.
Do đó với sức ương ngạnh bẩm sinh của mình, hiện tại Trọng Khoa đang luyện tập hai môn công pháp sơ khai của hai nhánh võ học trong Thiếu Lâm Võ Phái.
Hai người bọn họ không những học và rèn luyện như vậy mà bỏ qua thời gian cứu trợ người khác trong khoảng thời gian này.
Ví như Hứa Tử Lệ hắn ta thường sử dụng chưởng pháp Võ Đang để luân chuyển những mớ đổ nát trong thành phố. Còn Trọng Khoa hắn lại dùng côn pháp, thay chân bằng côn liên tục đá những mảnh vỡ của các tòa nhà trong khu vực quanh quảng trường đi. Nếu như gặp cây lớn hắn lại dùng tay để chặt.
Tất cả những người kể trên và một số người khác như Hạo Nguyên, Hứa Liên Hạo, Hứa Tiêu Dĩnh chẳng hạn, kể cả hai kẻ tai họa là Eryk và đầu cứt Basil từ Guerriers Forts chuyển qua cũng thế. Họ ban đầu đã là những kẻ cuồng si chiến đấu, có khả năng thực chiến cao giữa người với người. Sau khi được huấn luyện, họ nắm bắt rất nhanh cũng như tốc độ phát triển vượt xa người mới chập chững tập võ.
Do đó, không thể nào mà 20 vạn người vừa mới tham gia chỉ trong vài tháng ngắn ngủi có thể trở thành những người như bọn họ được. Trồng cây sẽ có ngày hái quả, nhưng tùy loại cây.
Trong số 20 vạn người kia, Thu Phong chắc chắn một điều rằng sẽ có một vài thiên tài nổi lên trong đó. Bởi vì có rất nhiều người trẻ tuổi từ 16 đến 20 tuổi trong số bọn họ. Thu Phong tập luyện khi mới 13 tuổi, nhưng chân chính tập luyện chính và vào lúc 18 tuổi khi tham qua quân đội.
Và chỉ mất 7 năm để hắn trở thành con quái vật hình người tại thế giới của hắn.
Kẻ mạnh mẽ như Thu Phong lại mất những 7 năm ròng rã để có thể chất tối thượng của con người. Cái đó là Thu Phong không biết đến nội công, nên thời gian mới lâu đến vậy. Khí công dù có cách luyện tập, nhưng lại không hiệu quả là mấy. Bằng chứng khi gặp đám Nhẫn Giả từ Nguyệt Quốc. Bọn họ mới gọi là cao thủ khí công mà Thu Phong lần đầu tiên chứng kiến.
Vả lại thế giới này, luyện tập để chiến đấu với quái vật là chính, chiến đấu với những con thú biến dị để bảo vệ mạng người. Do đó Thu Phong phải tìm cách để huấn luyện bọn họ chiến đấu với quái vật khổng lồ cao vài mét cho đến vài chục mét.
Sẽ trở nên vô ích nếu như chỉ dạy họ cách chiến đấu với người. Không phải ai cũng như hắn, cũng biết cách chiến đấu với quái vật. Bản thân Thu Phong cũng thế, hắn cũng không rành về cách chiến đấu với quái vật. Chẳng qua hắn quá mạnh đối với những con quái vật đó, nên hắn mới dễ dàng đánh bại chúng.
Để có được những tư liệu thực tế nhất về cách chiến đấu với những con thú biến dị. Chính bản thân Thu Phong sẽ đi kiểm nghiệm điều đó bằng cách chiến đấu với chúng.
Sau một ngày ổn định thế cục, dọn dẹp xung quanh và bắt đầu dựng lều trại lên gần đó, Thu Phong bắt đầu di chuyển ra các khu vực xung quanh thành phố. Hắn cùng một vài người nữa như Hứa Tử Lệ - Trọng Khoa – Eryk – Basil.
Hắn chỉ đem theo bốn người.
Bây giờ người dân thành phố đang được bảo vệ bởi một đàn chó biến dị gồm 1.000 con. Chúng ở trong phạm vi nhất định đi săn những con chuột biến dị để lắp đầy cái bụng của mình.
Trên đường rời khỏi quận trung tâm nơi tồn tại sân vận động. Thu Phong cùng bốn người kia di chuyển trong màn đêm. Thi thoảng họ nghe vài tiếng gầm gừ và tiếng chít chít của mấy con chuột bị làm thịt.
Hiển nhiên giống chó vẫn luôn là loài có trí khôn. Chưa kể còn được con Mực cầm đầu, chúng biết đâu là địch, đâu là ta. Chúng coi loài người như gia đình của chúng, sống và bảo vệ.
Thậm chí trong thành phố bây giờ có vài con chó biến dị còn tha mấy con chuột khổng lồ về ném cho người dân ở đó. Ý bảo là họ ăn đi.
Bố ai dám ăn mấy con chuột này chứ. Trước đó nó là chuột cống, mang mầm bệnh đầy người, giờ biến thành thế này, chưa ai dám kiếm nghiệm điều gì sao mà dám ăn.
Dù sao vẫn còn lương khô dự trữ của quân đội. Có thể cầm cự được thêm vài ngày nữa cho 2 triệu dân ở đây.
Chỉ vài ngày thôi, nếu không kiếm được nguồn lương thực khác họ phải chết đói.
Do đó Thu Phong và bốn người kia xung phong đi trước là có hai mục đích. Mục đích ban đầu như đã nói, hắn tìm cách chiến đấu với dã thú biến dị hiệu quả nhất. Thứ hai là tìm những con động vật có thể bắt và làm thịt được. Tất nhiên cũng phải kiểm tra mùi vị và độc tố trong cơ thể chúng nữa.
Bất cứ loại vật nào trên thế giới cũng có độc tố, ít hay nhiều mà thôi. Kể cả con người cũng có độc tố nhé. Nói đơn giản cho dễ hiểu, khi ta stresss quá nhiều, não chúng ta sẽ tiết ra một loại độc tố nào đó làm ảnh hưởng đến hệ thần kinh cũng như sức khỏe của chúng ta. Lâu ngày chính chúng ta sẽ tự giết chúng ta nếu như để bản thân liên tục stress quá nhiều.
………
Đi đâu để tìm được dã thú đây? Trong khi ngày hôm qua họ vất vả trốn tránh dã thú để đưa người dân vào được trong thành phố. Nhưng bây giờ Thu Phong và bốn người Hứa Tử Lệ, Trọng Khoa đứng trên một ngọn núi nhưng chẳng thấy bất cứ dã thú nào cả? Chúng đi đâu hết rồi, ngoài đàn chuột và một số con côn trùng khổng lồ không gây dại như giun đất, ốc sên, ra thì đến loài bò sát như rắn, rết và bò cạp lại chẳng thấy đâu?
Có thể Thu Phong không biết, rắn, cái con rắn mà Thu Phong đấm nát đầu trong ngọn núi ngày hôm qua chính là con rắn cuối cùng trong cái hệ sinh thái của thành phố này. Rết thì cũng chỉ có lác đác vài con đang trưởng thành liền bị giết chết sạch, những con nhỏ chưa đủ lông đủ cánh liền bò đi nơi khác chạy trốn từ lâu khi ngửi thấy khí tức nguy hiểm tỏa ra từ Thu Phong.
Về phần đàn mèo, chúng rất khó thuần chủng, nhưng mèo lại không thể đấu lại đàn chó biến dị nên chúng đã rời khỏi thành phố này luôn rồi. Bởi do đàn chó, khi chúng di chuyển, theo bản tính đánh dấu lãnh thổ, chúng đái lên những gốc cây đại thụ. Khiến cho các sinh vật khác tự động rời khỏi nơi này.
Chỉ còn lại lũ chuột cứng đầu, háu đói và láu cá ở lại đang bị bầy chó thay nhau tàn sát bên trong thành phố.
Sau khi tiến hóa tới mức độ như vậy, bản tính hoang dã của động vật trở nên nhạy bén hơn rất nhiều lần, chúng rất biết cách sinh tồn và không trở nên ngu ngốc. Nói thế cũng không đồng nghĩa với lũ chuột răm rắp ở lại là ngu ngốc, không đâu. Chúng quá tự tin vào bản thân thì đúng hơn, chúng quá đói khát đến mức liều chết ở lại trong thành phố. Và giờ chúng phải trả giá bằng cuộc săn lùng của hơn một ngàn con chó biến dị.
“Di chuyển ra vùng ngoại ô xem sao!”
Trong màn đêm thanh vắng, chỉ có ánh trăng là nguồn sáng duy nhất cho con người giờ đây vừa bị mấy ngọn mây che phủ.
Ánh trăng mất đi, giọng nói Thu Phong vừa dứt, lập tức bốn người kia vận nội công luân chuyển trong người di chuyển theo Thu Phong.
So với Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa, Eryk và Basil còn chưa khai thông xong 108 đường kinh mạch, nên có vẻ hơi đuối về mặt tốc độ khi cố bám theo ba người trước mắt.
Nhưng dù thế cũng không đồng nghĩa với việc họ cảm thấy mệt mỏi, chỉ là phải cố gắng hết sức để bám theo bọn họ mà thôi. Đây là cũng là một cách để tập luyện. Eryk và Basil mất một khoảng thời gian dài mới được Thu Phong tin tưởng truyền dạy nội công cách đây không lâu.
Nhưng dẫu thế họ vẫn là những người ưu tú nhất sau bốn người đứng đầu Hắc Long Bang.
Vốn hai kẻ này cực kì mạnh, đánh bại được cả Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa trong trạng thái mạnh nhất. Nhưng vì thời thế và ý chí lại thua kém hai người họ nên giờ họ phải cố gắng hết sức bắt lại phong độ khi xưa của những kẻ họ từng đánh bại.
Trên đường di chuyển ra thành phố cũng khá xa khi mà họ đang ở bên trong cùng của thành phố Quảng Phúc.
Mất khoảng nửa tiếng liên tục sử dụng khinh công cơ bản để bay nhảy trên những ngọn cây và tòa nhà cao tầng. Cơ hồ bốn người kia có chút chịu không nổi.
“Dừng lại đi!”
Vừa đáp xuống mặt đường tang hoang, khắp nơi toàn là rác và lá cây, vô số những mảnh vỡ, vật dụng của con người dồn lại đây theo dòng chảy.
Nơi này chính là cổng chào của thành phố Quảng Phúc. Nó từng rất đẹp, rất khang trang và xa hoa. Chẳng ai nghĩ có một ngày nó trở thành một bộ dạng như thế này cả, hoang tàng và đổ nát. Cổng chào lúc trước được dựng lên bởi hàng tá con đèn led cực đẹp. Giờ vỡ vụn theo cơn sóng thần, cơ hồ không thể nhìn ra hình dáng được nữa.
Khắp cổng chào là rác thải trôi ra, còn có cả bùn và đất ẩm ướt còn đọng lại.
Quay ra nhìn bốn người ở phía sau mình, thấy họ bắt đầu đổ mồ hôi Thu Phong liền lên tiếng:
“Ngồi xuống vận công điều tức đi, tranh thủ bổ sung nội lực. Eryk và Basil hai người cũng vậy, sẵn vừa điều tức vừa vận chuyển nội lực lên các kinh mạch còn chưa đả thông. Lúc này việc đả thông kinh mạch sẽ dễ dàng hơn là trong trạng thái bình thường!”
“Vâng thưa sếp!”
“Vâng thưa anh …”
Hai người Guerriers Forts cũ lập tức gật đầu và ngồi xuống tại chỗ.
Hứa Tử Lệ và Trọng Khoa tuy mệt nhưng không cần phải bổ sung nội công cho lắm, họ chỉ cần đứng tại chỗ nghỉ ngơi một chút là được, cùng lúc vận chuyển chân nguyên hút lấy linh khí xung quanh thiên địa cũng có thể phục hồi.
Bởi linh khí bây giờ nồng đậm hơn trước gấp chục lần. Cơ hồ mỗi lần hít thở cũng có thể nạp linh khí chuyển hóa thành nội công vào trong người, khiến cho những người tu luyện như bọn họ cảm thấy thoải mái cực kì, tốc độ vận dụng nội công và học võ kỹ cũng nhanh hơn nữa.
Không quan tâm đến bốn người kia làm gì nữa, Thu Phong tiến lại gần đống đổ nát ngay cổng chào. Vì ở đây có bùn đất, nên bất cứ sinh vật nào đi qua cũng đều in dấu lại đâu.
Hàng tá dấu chân mèo khổng lồ hiện lên, trông hệt như dấu chân của sư tử hay hổ Thu Phong thường gặp trong rừng. Quả thật mấy con mèo đã tiến hóa đến mức này, nếu như một con hổ thực sự nó tiến hóa đến độ nào nữa … chẳng lẽ dài cả 30 mét tính luôn đuôi hay sao? Không … cùng lắm chỉ bự gấp đôi mấy con chó biến dị.
Mà mấy con chó biến dị đã cao đến 6 7 mét rồi, càng nghĩ Thu Phong càng không muốn nghĩ nữa. Chưa bao giờ mà hắn thấy con người lại nhỏ bé đến vậy.
Lúc này ngoài dấu chân mèo ra, Thu Phong còn thất một vài đường bò trườn, dấu chân của một vài loài bò sát khác đè lên nữa. Càng nhìn Thu Phong thấy càng nhiều dấu chân khác lạ mà hắn không thể nào nhận biết được với cái độ lớn như thế này.
Chứng tỏ đa phần sinh vật đã bỏ ra ngoài thành phố hết rồi. Chắc có lẽ do bầy chó đã chiếm đóng lãnh thổ chăng? Có thể vậy hoặc có thể là do con Mực … Thu Phong cũng không rõ.
Vạn vật trên thế giới này đều có sự cân bằng, nguyên tắc là vậy. Phá tan sự cân bằng chính là hủy diệt. Con người đã ngu muội suốt hàng trăm năm kể từ cách mạng công nghiệp. Họ cho là mình vĩ đại khi liên tục tạo ra thiết bị và máy móc.
Điển hình như vụ cháy rừng trước thảm họa. Thay vì các quốc gia lân cận cứu trợ cánh rừng, giúp cánh rừng bớt cháy, thì họ lại công kích vào đất nước sở hữu cánh rừng ấy. Liên tục chỉ trích và tìm ra điểm yếu để công kích chính trị. Chứ họ chẳng quan tâm đến gì đến vụ cháy, chỉ dân đen chúng ta mới quan tâm. Những kẻ quyền lực chỉ muốn có thêm quyền lực và địa vị.
Tham lam là thế, ấy vậy trên thế giới những kẻ đó vẫn đang sống dưới sự bảo vệ của hàng tá Dị Năng Giả hi sinh vì những kẻ đó.
Nhưng sẽ ra sao khi sau thảm họa, chẳng còn quốc gia nào tồn tại, tiền bạc đều trở nên vô dụng. Chúng không còn giá trị gì nữa, quyền lực đâu ra, của cải đâu ra để những kẻ đó tiếp tục sai khiến thế giới, sai khiến Dị Năng Giả, sai khiến những kẻ mạnh mẽ?