Người làm nhiều việc thiện, tu tập tốt, tích nhiều phúc đức, gieo nghiệp lành sẽ được luân hồi chuyển kiếp tới cõi Trời, cõi Thần, cõi Người. Những người khi sống gieo nhiều ác nghiệp thì sẽ bị đày tới cõi Súc Sinh, cõi Ngạ Quỷ, cõi Địa Ngục; không được đầu thai chuyển kiếp, phải trả hết nợ do mình gây ra.
Như vậy, ngạ quỷ là phần linh hồn con người sau khi mất đi bị đầy vào cõi Ngạ Quỷ. Những linh hồn này còn được gọi với cái tên là quỷ đói bởi chúng không thể ăn uống, bất cứ thứ gì đưa vào miệng đều biến thành lửa nóng. Ngạ quỷ là những linh hồn sống vất vưởng ở nơi tối tăm, bẩn thỉu, bộ dáng xấu xí với bụng to cổ hẹp, luôn khao khát đồ ăn.
Vốn dĩ ngạ quỷ sống ở cõi Ngạ Quỷ, vô hình với con người và một số vô cùng ít ỏi mới lọt vào trần gian nhưng mỗi năm một lần vào dịp Rằm tháng 7, từ 2/7 quỷ môn quan sẽ mở để tất cả những linh hồn đều có thể trở về dương gian. Đây là thời gian ở dương thế có nhiều ngạ quỷ nhất, có linh hồn quay lại vì còn vương vấn thế nhân, có linh hồn tới để tìm đồ ăn.
Tháng 7 âm lịch của thế giới đã trôi qua được hai tháng rồi. Do một số biến động nào đó, những con Ngạ Quỷ lưu lại nhân gian này mà không trở lại Cõi của mình. Và rồi chúng bắt đầu chuyển biến thức ăn.
Vốn theo như Phật sách ghi lại, Ngạ Quỷ chỉ có thể ăn những thức ăn ở nhân gian do con người nấu mà thành. Đôi khi chúng ta nấu một bữa cơm lên, chưa kịp ăn đã ngửi thấy mùi ôi thiu nhè nhẹ, là do chính Ngạ Quỷ đã ăn qua nên thành như thế.
Nhưng Vỹ Kỳ lại nói Lục Nương là do Ngạ Quỷ bắt đi, ý là gì? Không phải chỉ gần đây, chính xác là 30 năm đổ lại đây. Lục Cõi, trừ Cõi Trời và Cõi Địa Ngục ra, tứ Cõi kia mơ hồ đang rất suy yếu.
Cõi Người nằm trong tứ Cõi cũng vậy. Suy yếu ở đây không phải là suy yếu ở người, linh hồn trú ngụ trong tứ Cõi đó. Suy yếu ở đây tức là suy yếu bởi những cánh cửa phong bế tứ Cõi này.
Trong lục Cõi luôn luôn tồn tại một cánh cửa để giao thoa giữa sáu Cõi. Ví dụ như Cõi Ngạ Quỷ, Cõi Súc Sinh, Cõi Địa Ngục đều có Quỷ Môn Quan, tam Cõi còn lại có Thần Môn.
Và hiển nhiên trong 30 năm đổ lại đây tứ Cõi lần lượt là Cõi Người, Cõi Atula, Cõi Ngạ Quỷ và Cõi Súc Sinh những cánh cửa giao thoa giữa bốn Cõi này đang dần càng suy yếu. May thay ở Cõi Địa Ngục và Cõi Trời không có bị suy yếu, nếu không thế giới ắt hẳn sẽ xảy ra chiến tranh giữa các vị thần, thần không chỉ trong Lục cõi, thần còn là những thần Tam Giới phương Tây.
Từ đó khiến cho chúng sinh tứ Cõi ấy qua lại giữa thế giới của nhau nhiều hơn bình thường. Thậm chí rằm tháng 7 âm lịch cửa Mả được mở số lượng chúng sinh cũng không nhiều bằng 30 đổ lại đây. Vì sao ư? Cái đó chẳng ai biết được.
Đó cũng là trong số những lý do mà Vỹ Kỳ, một linh hồn cường giả sống ở Cõi Atula bỗng nhiên bị đẩy tới Cõi Người trở thành làm người một cách khó hiểu.
Trước đây một tháng lúc Thu Phong ở miền Nam tại trong dinh thự của bố già hắn. Cái lần đầu tiên mà hắn có nguồn sức mạnh màu xanh kỳ bí nào, hắn thấy một con quỷ. Đích xác đó là một con quỷ, nhưng bằng cách nào đó Thu Phong lại tự chắc chắn với bản thân rằng đó không phải là quỷ đói hay Ngạ Quỷ.
Như đã nói ở trên, căn bản Ngạ Quỷ chỉ có thể ăn thức ăn do con người chế biến. Cái chúng ăn không phải là thực thể mà là năng lượng từ thức ăn con người nấu ra chúng ăn từ đó. Chúng cũng không có khả năng giết hại bất cứ ai, bất cứ sinh vật nào ở Cõi Người để có thể trở thành thức ăn cho chúng.
Nhưng đó là chuyện chúng chỉ có 14 ngày tức hai tuần ở nhân gian. Vượt qua thời gian đó, những con Ngạ Quỷ bắt đầu biến đổi. Bất trị, khiến chúng hung hăng hơn, những thức ăn do con người nấu không đủ thỏa mãn chúng. Càng ngày chúng càng tham lam.
Ban đầu chúng sẽ giết động vật, từ ăn linh hồn cho đến ăn thể xác. Các gia súc gia cầm liên tục mất tích mà không lý do. Và đó là những bước đầu tiên khiến những con Ngạ Quỷ ngày càng lộng hành. Từ từ chúng không cảm thấy thỏa mãn với thịt xác động vật nữa, chúng bắt đầu chuyển sang con người. Ban đầu chúng ăn bất cứ ai chúng bắt gặp được. Một mạng người có thể khiến một con Ngạ Quỷ no cả tháng trời.
Tuy nhiên người cũng có phẩm chất của người. Một vài người có lực lượng linh hồn tốt và xấu, thanh khiết và vấn đục, cao quý và trần tục. Do đó chúng đã bắt đầu lựa chọn những người có linh hồn tốt, thanh khiết, phẩm chất cao. Ăn được một người đó sẽ khiến bản thân chúng như tu luyện vài năm.
Dẫu vậy, Ngạ Quỷ vẫn có cấp độ mạnh yếu được phân chia không rõ ràng. Chắc hẳn chỉ có những con Ngạ Quỷ mới biết chúng nằm cấp độ nào. Vỹ Kỳ dù là linh hồn cường đại ở Cõi Atula nhưng hắn rất ít khi tiếp xúc với những con Ngạ Quỷ thấp kém.
Bởi Cõi Atula còn được gọi là Cõi Thần, là một Cõi chẳng vướng bận bất cứ quy luật nào của Địa Ngục hay Cõi Trời. Còn Cõi Ngạ Quỷ vốn chỉ là những kẻ lưu đày thấp kém, đói khát bị đày xuống đó.
Quay về vấn đề chính. Nếu một con Ngạ Quỷ phát triển quá lâu ở trần thế, khi ăn được xác thịt của sinh vật đầu tiên chúng đã bắt đầu có thực thể. Tuy mờ mờ ảo ảo những vẫn có thể chạm tới nếu chúng ta cố ý.
Một vài con lại mạnh bạo hơn thế, chúng đã có thực thể hoàn hảo. Vừa có thể ẩn nấp, vừa có thể hiện ra thực thể ăn sinh vật. Trong đó những con Ngạ Quỷ đã có thể ăn con người là những con Ngạ Quỷ rất đáng sợ.
Sức mạnh của chúng như thế nào vẫn là điều bí ẩn.
Thu Phong ngồi đó nghe Vỹ Kỳ kể cho mình nghe về Ngạ Quỷ, bao gồm cả Lục Cõi khiến Thu Phong tầm ngầm. Hắn ngạc nhiên, nhưng lại vô cùng bình tĩnh. Vấn đề ở đây là … làm sao có thể tìm được con Ngạ Quỷ bắt Lục Nương đi mới là chuyện hệ trọng.
Chẳng biết khi nào Ngạ Quỷ sẽ ăn Lục Nương. Tính mạng của Lục Nương đang trên bờ vực nguy hiểm, Thu Phong rất nôn nóng nhưng hắn cũng phải kìm lại. Thế giới mà Vỹ Kỳ kể ra, không biết có thật hay không, nhưng bây giờ Thu Phong như kẻ mù vậy.
Chẳng có một tí manh mối nào ngoài cái khí màu đen hắc ám còn sót lại trong sảnh tòa nhà Hắc Long Bang cả. Một dòng khí đó, nó chẳng nối đến đâu, nó như biến mất vào hư không, khiến Thu Phong bực dọc.
“Có cách nào để tìm được Ngạ Quỷ ở thế giới này không?”
Gương mặt Thu Phong trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hắn tỏ vẻ ra bên ngoài chẳng có một chút lo lắng nào.
Nhìn vào biểu cảm nghiêm nghị không sợ sệt, không lo lắng, không hoảng hốt, mà chỉ có nghiêm túc trước vấn đề của mình khiến Vỹ Kỳ thầm tán thưởng. Thằng cu này không ngờ tình thế như vậy mà tâm vẫn không loạn, vẫn bình tĩnh sau khi đã nghe về Ngạ Quỷ.
Đối với Vỹ Kỳ mấy con Ngạ Quỷ không đáng sợ. Nhưng đối với Thu Phong, hắn chẳng biết tí thông tin gì nhiều về Ngạ Quỷ. Làm sao để tìm được Lục Nương đây? Thời gian kéo dài càng lâu, Lục Nương càng nguy hiểm.
“Tất nhiên là có …”
Nói đến đây tự nhiên Vỹ Kỳ dừng lại, hắn híp mắt nhìn Thu Phong nở một nụ cười, như thể muốn châm chọc Thu Phong vậy.
Dẫu thế sau vài giây Thu Phong vẫn không nóng vội, khiến cho Vỹ Kỳ âm thầm đánh giá lại con người này thêm một lần nữa.
Hắn gật đầu nói:
“Người phàm các ngươi làm sao có thể tìm được Ngạ Quỷ. Thế giới này cũng chẳng còn thầy pháp, sao mà theo dấu được Ngạ Quỷ. Hãy cảm thấy may mắn vì dạo gần đây ta nhàn rỗi chế ra thứ này …”
Tới đây tay Vỹ Kỳ bỗng dưng xuất hiện một tờ giấy màu đỏ đô. Trong cái tờ giấy đó là hàng tá chữ được vẽ trông giống như thư pháp, không phải chữ Việt, cũng không phải chữ Hán … Là chữ Phạn?
Thu Phong nhận ra những từ trên tờ giây đó là chữ Phạn, chỉ biết là chữ Phạn thôi chứ chẳng biết nghĩa là gì. Lúc này Vỹ Kỳ lại nói tiếp:
“Đây là một tấm bùa theo dấu, khí tức ban nãy của con Ngạ Quỷ kia đã được lưu dấu vào đây … nhìn này!”
Vỹ Kỳ đưa tờ giấy đỏ ra và nói, sau đó hắn lật sang một mặt không có chữ để hướng trước mắt Thu Phong. Bỗng dưng lúc này “Phựt ~~” lên một tiếng, một ngọn lửa màu vàng từ hư không đốt cháy tờ giấy đỏ đó.
Vài giây sau ngọn lửa biến mất, nhưng hiển nhiên tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn trên tay Vỹ Kỳ. Chẳng hề có vết tích gì của việc bị cháy, cháy xém cũng không.
Thu Phong híp mắt lại, lúc này hắn không có bật con mắt màu xanh, hắn cũng chưa thấy dị tượng gì diễn ra.
Tuy nhiên một khắc sau, cái mặt không chữ của tờ giấy bỗng như có vài nét vẽ lệch lạc. Đường thẳng không ra đường thẳng, đường cong không ra đường cong. Hết nét vẽ này chồng nối nét vẽ khác, chúng bắt vào nhau như một cái hệ thống.
Càng nhìn Thu Phong càng nhíu mày, hắn không thắc mắc tại sao tờ giấy lại tự hiện nét vẽ. Hắn chỉ thắc mắc cái này nhìn trông rất giống bản đồ.
Đôi lông mày của Thu Phong nhíu lại, hắn chưa kịp lên tiếng hỏi Vỹ Kỳ đã trả lời:
“Đây là bản đồ … biết làm gì rồi chứ?”
Vỹ Kỳ nhìn Thu Phong cười cười, hắn trao tờ giấy lại cho Thu Phong rồi rời khỏi căn phòng. Hắn đi mà không có ý định giải đáp cho Thu Phong thêm bất cứ điều gì nữa.
Thu Phong cũng không ép hắn, thay vào đó bản thân Thu Phong bắt đầu nhìn vào trong tờ giấy có hiện bản đồ đó. Trên bản đồ có một chấm đen, cái chấm đen này đang còn tí tách tí tách sáng. Nhưng Thu Phong chẳng thể nhìn ra được đây là chỗ nào, bí đường hắn hô lên một tiếng:
“Bone!”
“Tôi đây thưa thiếu gia!”
“Quét hình ảnh bản đồ trên đây, đưa ra bản đồ chính xác nhất địa điểm của chấm đỏ cho tôi!”
“Vâng thưa thiếu gia … Đã quét xong, đây là địa điểm thưa thiếu gia!”
Lúc này trên cái màn hình điện thoại của Thu Phong hiện ra một cái bản đồ nhỏ. Phóng to đó ra cùng với địa điểm của mình, nơi này không ngờ lại nằm ngay khu ổ chuột?