Cho đến khi nhận được tin từ bệnh viện.
“Trịnh Nguyên Anh đã tỉnh rồi sao.”
Trương Thiên chớp mắt.
“Cháu thật sự không ngờ cô ta lại hôn mê lâu như vậy.”
Cũng đã trôi qua một tuần rồi, thì ra vào thời này, di chứng của việc bị sói cắn nghiêm trọng đến thế sao?
Vương Nhã Tĩnh vừa xem truyền hình vừa đóng đế giày.
“Ông của cháu nói dễ hợp dễ tan, đã nhờ hai người đến đón thanh niên trí thức Trịnh rồi.”
Tay bà dùng lực, kim xuyên qua đế giày.
“Cấp trên đã đồng ý điều thanh niên trí thức Trịnh về, đợi cô ta thu dọn đồ đạc ở đại đội xong là sẽ lập tức rời đi.”
“Nhanh vậy sao ạ?”
Trương Thiên có chút nghi hoặc.
Chung Quyên ngồi ở một bên khâu vá quần áo bèn gật đầu.
“Thanh niên trí thức Trịnh kia ban đêm không ngủ lại chạy đến xưởng sữa phóng hỏa, dọa cho mọi người sợ hãi một phen, chỉ sợ ban đêm ngủ say, nhà mình sẽ bị kẻ nào đó phóng hỏa.”
Trương Thiên nói với vẻ khó xử:
“Lỡ như con đoán sai thì sao?”
Chung Quyên thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ mỉm cười nói.
“Cho dù thanh niên trí thức Trịnh không định phóng hỏa, nhưng mục đích cô ta đến đó chắc chắn cũng không tốt lành gì. Nửa đêm không đi ngủ lại chạy tới xưởng sữa ở bên cạnh, không phải phóng hỏa thì cũng là trộm cắp, chắc chắn không có mục đích tốt!”
Nếu không thì tại sao lại chọn đi tới đó vào lúc mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ?
Hai năm nay mọi người trong đại đội đã có những ngày tháng tốt đẹp, thực sự không muốn quay lại khoảng thời gian trước kia nữa.
Mấy nhà nghèo nhất của đại đội năm nay đón Tết cũng mua được vài con gà và vài miếng thịt, chứ không giống như năm ngoái, chỉ có một con cá để ăn hết cái Tết.
Các đội viên cũng cực kỳ xem trọng xưởng sữa có khả năng kiếm tiền nhất trong đại đội này.
Xưởng sữa không chỉ là tâm huyết của Trương Thiên mà còn là mạng sống của mọi người, nếu như có ai có suy nghĩ không tốt với xưởng sữa, đương nhiên sẽ trở thành kẻ thù của tất cả người trong đại đội!
Trương Thiên bĩu môi, tiếp tục ôm chăn xem tivi.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ nấu cơm, Trương Thiên lưu luyến không nỡ tắt tivi, bước vào phòng bếp phụ giúp bà và mẹ.
Cô nhìn đống hẹ chất thành núi ở trước mặt, trầm mặc vài giây, rồi hét vọng ra ngoài cửa.
“Trương Hồng Binh! Mau tới đây giúp chị một tay!”
Không thể vất vả một mình được!
Nhiều hẹ thế này, làm xong thì tay cô sẽ bị chuột rút mất!
“Đến đây đến đây!”
DTV
Trương Hồng Binh dắt theo Triệu Khoan vội vàng chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt.
Trương Thiên nheo mắt.
“Có phải em lại bật tivi lên đúng không?”
Nhìn dáng vẻ có tật giật mình của cậu, cô không cần hỏi cũng biết.
Trương Hồng Binh cười ha ha lấy lòng, nhận lấy hẹ từ trong tay Trương Thiên, bắt đầu vùi đầu vào làm.
“Lần này tạm tha cho em, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Trương Thiên rất rõ tivi có sức hút lớn như thế nào đối với người ở thời đại này, chẳng qua nếu lát nữa để ba nhìn thấy hai đứa em trai đang nằm xem tivi, ông ấy chắc chắn sẽ đánh em Tư một trận.
Tivi đắt đỏ như vậy, lại còn tốn điện, thường chỉ khi nào mọi người đều có mặt ở nhà thì mới được bật.
Trương Thiên có thể xem tivi một mình là vì cô chính là người trả tiền điện, cho dù mọi người cảm thấy một mình cô xem tivi sẽ rất lãng phí điện, nhưng lại không một ai nói gì.
Em trai thì lại khác.
Chị vừa cứu em một mạng đấy nhé!
Trương Thiên nhìn em trai Tư, thầm nghĩ ở trong lòng.
Nhiều hẹ như vậy, chắc chắn là làm bánh rán nhân hẹ.
Đến khi thức ăn được bày biện ở trên bàn, đúng như dự đoán, trên bàn có một đĩa bánh rán nhân hẹ rất lớn, bên ngoài vàng ruộm, bên trong mùi hẹ thơm phức, ăn cùng với nước cháo thanh ngọt thực sự là quá tuyệt vời.