Súng của Trương Thiên không lắp giảm thanh, tiếng s.ú.n.g thật sự rất lớn, thế nên chưa đầy một phút, hàng xóm xung quanh đã kéo đến điên cuồng gõ cửa.
Góa phụ Liêu khóc một hồi, vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, bà ấy vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, không quên chỉnh lại quần áo ở trên người, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.
Hàng xóm xung quanh vừa trông thấy dáng vẻ thảm hại của góa phụ Liêu thì vô cùng kinh ngạc.
Góa phụ Liêu vừa khóc vừa kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay, mọi người nghe xong thì vô cùng phẫn nộ, giúp hai mẹ con nhà họ Liêu trói chặt Thuận Tử đang bất tỉnh lại.
Họ cũng không quên cầm m.á.u cho Nhị Hổ - người bị b.ắ.n một viên đạn vào n.g.ự.c nhưng vẫn chưa chết.
Nhị Hổ là kẻ chủ mưu, không thể để ông ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy, phải để ông ta bị xét xử trước toàn dân!
Một nhóm thì đi báo cảnh sát, một nhóm khác thì gọi điện cho bác sĩ ở gần đó đến, tạm thời giữ lại mạng sống cho Nhị Hổ.
Rất nhanh, cảnh sát đã đến hiện trường.
Trương Thiên cũng đã thống nhất lời khai với hai mẹ con nhà họ Liêu – từ đầu tới cuối cô chỉ có duy nhất một khẩu s.ú.n.g lục, nhờ Liêu Chi chân dài, lấy được khẩu s.ú.n.g rơi ở trên mặt đất thành công, bấy giờ mới ngăn cản được Nhị Hổ.
“Nói cách khác, ngay từ đầu cô đã biết hai người này có ý đồ xấu?”
Nữ cảnh sát phụ trách việc ghi chép dừng bút lại.
Trương Thiên gật đầu:
“Đúng vậy, lúc đó tôi đang ăn sáng. Vốn tôi định đi báo cảnh sát luôn, nhưng họ vẫn chưa làm gì cả, thế nên dù tôi có báo cảnh sát cũng vô ích, họ hoàn toàn có thể chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi mới thực hiện hành vi xấu xa của mình.”
Sau đó cô thở dài một hơi, nói:
“Thế nên tôi cũng chỉ có thể theo dõi họ, lại thấy họ đi vào nhà họ Liêu.”
“Tôi định lén báo với Liêu Chi, để hai mẹ con họ đề cao cảnh giác với Nhị Hổ, chỉ là không ngờ hai người kia lại ra tay nhanh như vậy.”
Trương Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ, trong lời nói tràn đầy sự chán ghét với hai người Nhị Hổ và Thuận Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-421.html.]
Nữ cảnh sát gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Nhị Hổ thì đã giải quyết bằng súng, vậy cô đã đánh ngất Thuận Tử bằng cách nào?”
Vẻ mặt của nữ cảnh sát vô cùng nghiêm túc:
DTV
“Thuận Tử vô cùng khỏe mạnh, nếu cô không dùng súng, vậy cô đã đánh ngất người này bằng cách nào?”
Trương Thiên ngẩn người một lúc, sau đó cô mới chợt nhớ ra mình đã quên nộp dùi cui điện lên.
Trong nháy mắt, Trương Thiên lấy dùi cui điện đã hết điện kia ra, đặt lên trên bàn.
“Tôi đã dùng dùi cui điện, nếu không phải thứ này đã hết điện thì tôi đã dùng nó để đối phó với Nhị Hổ rồi, cũng không đến mức phải dùng đến thứ vô cùng nguy hiểm như là súng.”
Nữ cảnh sát nhíu mày, cầm dùi cui điện lên nhìn qua một lượt, sau đó hỏi Trương Thiên với vẻ nghi hoặc:
“Thường thì dùi cui điện này chỉ cấp cho cảnh sát, cô đã mua được nó ở đâu vậy?”
Trương Thiên phì cười, vội vàng giải thích:
“Mấy năm trước tôi đã sở hữu thứ này rồi, dùi cui điện ở đồn cảnh sát các cô cũng là do tôi dẫn mối đấy.”
Nữ cảnh sát không tin, nhìn sang vị đồng nghiệp ngồi bên cạnh.
Vị đồng nghiệp này là người có kinh nghiệm, nghe Trương Thiên nói vậy, chị ấy bèn nhìn cô vài lần, sau đó đột nhiên ngả người ra sau.
“Thì ra là cô à?!”
Chị ấy vẫn còn nhớ Trương Thiên, lần trước Trương Thiên đi báo cảnh sát, chính chị ấy là người chịu trách nhiệm an ủi Trương Thiên.
Trương Thiên cũng nhận ra đối phương, cô bèn cười nói:
“Là tôi, không ngờ lần thứ hai chúng ta gặp lại vẫn là ở đồn cảnh sát, thật là trùng hợp.”
Vẻ mặt của nữ cảnh sát lập tức dịu đi rất nhiều, chị ấy gật đầu với đồng nghiệp đang ghi chép.