Trương Thiên thầm thở dài, cô vẫn luôn tò mò không biết tại sao ngón tay trái của ông nội Yến lại bị biến dạng như vậy, hoá ra là vì chuyện này.
Cô không muốn đào sâu vào ký ức đau buồn của đối phương, vậy nên cô chọn cách đổi chủ đề:
“Tay ông nội Yến liệu có thể bình phục lại được không?”
Ban đầu là không thể tới bệnh viện lớn làm phẫu thuật, bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa, nói vậy chẳng mấy chốc tay ông ấy sẽ khoẻ mạnh lại được như lúc đầu.
Trông nét mặt Yến Vũ Hoa dịu đi rất nhiều, anh ta khẽ nói:
“Có thể, tôi đã hỏi qua ý kiến của bác sĩ ở bệnh viện Nhân Dân, bác sĩ nói ông nội không kéo dài quá lâu, giờ làm phẫu thuật vẫn kịp.”
“Vậy là tốt rồi, nếu không xoay được vấn đề tài chính thì cứ nói với chúng tôi một tiếng.”
Trương Thiên cười nói.
“Đúng rồi, hôm nay tôi tới tìm anh là có chuyện.”
Trương Thiên nói ý định muốn mua tứ hợp viện của mình cho Yến Vũ Hoa, muốn nghe suy nghĩ của anh ta.
“Không thành vấn đề, nhưng bây giờ mấy chỗ tứ hợp viện nhà tôi vẫn còn người ở, e là không thể đuổi họ đi trong khoảng thời gian ngắn được.”
Nói đến đây, Yến Vũ Hoa lại tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Trương Thiên nhạy bén nhận thấy sự khác thường từ anh ta, ánh mắt chợt loé, cô hỏi:
“Chẳng lẽ có người ăn vạ không muốn dọn đi?”
Ánh mắt cô bỗng trở nên sắc bén.
Tứ hợp viện này liên quan tới mộng tưởng đời trước của cô, bây giờ nó có thể thành hiện thực, cô cần phải nắm chặt nó. Dù có khó khăn cô cũng phải giải quyết được!
“Tôi cũng không biết đó có được coi là ăn vạ không chịu đi không.”
Yến Vũ Hoa kiên nhẫn giải thích:
“Bọn họ nói là sẽ dọn đi, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được chỗ ở, đợi đến khi nào tìm được rồi họ sẽ dọn đi ngay.”
Trương Thiên không còn lời nào để nói, do dự cả nửa ngày, cô mới nhắc nhở anh một câu.
“Tôi thấy tốt nhất là anh nên hỏi thăm thử, đây có thể là chiến thuật trì hoãn.”
Yến Vũ Hoa nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-515.html.]
“Tôi sẽ chú ý.”
Sau một lúc suy nghĩ, anh ta nói với thái độ cẩn trọng.
Trước khi rời đi, Trương Thiên còn thuận miệng hỏi một câu:
“Nhà anh có mấy tứ hợp viện?”
Yến Vũ Hoa dừng lại, đáp với điệu bộ thong dong:
“Cũng không phải là quá nhiều, đại khái khoảng tám toà.”
Tuy nhiên là giờ mới chỉ có một toà được trả lại.
Trương Thiên đứng im như phỗng, cô từ từ quay đầu lại:
“Nhiều như vậy, liệu có thể thu hồi hết được không?”
Nếu thu hồi tất cả, đợi khoảng vài chục năm nữa sẽ có tám trăm triệu trong tay!
Cô đau tim nữa rồi.
Yến Vũ Hoa không ôm hy vọng nhiều như vậy.
“Có thể thu hồi được một hai toà đã là không tồi rồi.”
Trương Thiên cảm thấy như vậy thật quá đáng tiếc, nhiều tứ hợp viện thế cơ mà. Nếu có thể thu hồi được hết, chị em cô sẽ trở thành phú bà.
“Phải nghĩ cách gì đó thôi, nhiều phòng ở như vậy, nếu có thể thu hồi được thì sau này dù không có nhà ở chúng ta cũng có thể bán lấy tiền. Không thể chỉ để một mình Thiển Thiển kiếm tiền nuôi gia đình đúng không?”
Trương Thiên kích Yến Vũ Hoa, kiểu đàn ông như anh ta có một thói quen khá xấu là luôn cảm thấy bản thân là trụ cột trong gia đình, bao gồm cả việc kiếm tiền.
Cô vừa mới dứt lời, tim Yến Vũ Hoa đập thình thịch, tinh thần anh ta bỗng được đẩy lên cao.
Anh ta nghiêm mặt nói:
“Tôi sẽ cố gắng.”
Về nhà thuê, Trương Thiên nói lại chuyện này với Triệu Tùng.
DTV
“Em thích nhà sao.”
Triệu Tùng cầm một quả đào gọt vỏ, sự tò mò và cân nhắc thoáng hiện trong mắt anh.
Trương Thiên ngẫm cả nửa ngày, nói với vẻ rối rắm:
“Em thích những thứ có thể mang đến cảm giác an toàn cho mình, và nhà cũng được coi là một trong số đó. Nếu có thể đi đến đâu cũng có một căn nhà của riêng mình để nghỉ chân thì tốt biết bao.”