Lý Nhạc cười giải thích cho chồng.
Trương Thiên chớp mắt với cô ấy, nói đùa:
“Khéo quá, tôi chính là người chăn nuôi bò.”
“Ha ha ha ha!”
Không khí trong phòng bỗng trở nên vui vẻ, náo nhiệt.
Tưởng Hồi nấu ăn rất giỏi, đồ ăn anh ấy nấu đều rất ngon, đáng tiếc hiện tại Lý Nhạc không ăn được món gì quá mặn, cuối cùng đáng thương ăn mấy miếng thịt gà và rau xanh, uống hai bát canh gà rồi về phòng nằm nghỉ.
DTV
Ăn cơm xong, hai người Trương Thiên lại theo Tưởng Hồi tham quan xưởng nhựa, định ngày thăm tiếp theo rồi mới rời đi.
Về đến đại đội Hồng Quang, việc đầu tiên Trương Thiên làm là tìm người thiết kế bao bì túi sữa bột.
Lần này cô vẫn tìm thầy Diêm Chí Hành đó.
Khi Trương Thiên tìm được người, anh ấy đang nằm trên bãi cỏ, cầm một quyển “Thép đã tôi thế đấy” đọc.
“Thầy Diêm.”
Trương Thiên chào, khiến Diêm Chí Hành bừng tỉnh khỏi cuốn sách.
Anh ấy đặt sách xuống, nhìn Trương Thiên với nụ cười dịu dàng.
“Là trưởng xưởng Trương à, cô tìm tôi có chuyện sao?”
Trương Thiên đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi muốn nhờ thầy Diêm giúp thiết kế một số bao bì sữa bột.”
Vì mục đích này, cô đặc biệt mang đến một số thứ mà đối phương có thể sẽ thích.
“Nghe nói người biết vẽ đều thích sưu tầm giấy Tuyên, tôi đặc biệt mua một ít từ xưởng giấy trong thành phố, ngoài ra cũng mua một ít màu vẽ và dụng cụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-410.html.]
Cô đặt chiếc túi lớn đang cầm trong tay xuống cạnh Diêm Chí Hành, tìm một bãi cỏ trông vừa mắt ngồi xuống.
Để tăng sản lượng sữa của bò sữa và dê sữa, cô đặc biệt mua rất nhiều hạt giống cỏ từ trạm hạt giống.
Đốt sạch đồng cỏ ban đầu, trồng cỏ mới mua, cuối cùng hình thành nên đồng cỏ nơi cô đang ngồi bây giờ.
Cách đó không xa đang thả bò, Diêm Chí Hành chịu trách nhiệm chăn thả bò cày, những loài cày sâu đất này rất chịu thương chịu khó, tính tình hiền lành, thả chúng vào một mảnh đồng cỏ, chúng sẽ bắt đầu ăn cỏ, ăn no sẽ nằm xuống nghỉ ngơi, đặc biệt dễ quản lý.
Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp thoải mái, người được mặt trời chiếu vào ấm áp, động vật cũng vậy.
Trương Thiên ngồi trên bãi cỏ, nhìn những con bò cày nằm trên mặt đất cách đó không xa đang ngủ ngon lành, đuôi của chúng thỉnh thoảng phe phẩy xua đuổi những con ruồi làm phiền.
Diêm Chí Hành bên cạnh sửng sốt hồi lâu, lúc này mới phản ứng lại.
“Cái này quá nhiều, tôi không nhận được!”
Anh ấy kiên quyết từ chối, đẩy túi lại bên cạnh Trương Thiên.
Trương Thiên mỉm cười, giải thích:
“Nước ngoài thuê người giúp thiết kế những thứ như vậy đều cần phải trả phí thiết kế và ủy quyền thương mại, nước chúng ta là một nước xã hội chủ nghĩa, sao có thể để người khác làm việc không công?”
Thấy Diêm Chí Hành do dự, cô nói tiếp:
“Tôi không thể trực tiếp đưa tiền cho anh, nên tôi đổi thành thứ anh thích, tôi nghe nói họa sĩ thỉnh thoảng phải luyện tập, nếu không quá lâu không vẽ, tay trở nên cứng sẽ không vẽ ra được.”
“Các anh là bị oan, chúng tôi đều tin điều này tin rằng không bao lâu nữa các anh sẽ được minh oan, nếu đến lúc đó không vẽ được thì làm sao anh quay lại trường dạy học sinh?”
Diêm Chí Hành càng d.a.o động hơn, anh ấy nhìn đôi bàn tay đã trở nên thô ráp trong những năm gần đây của mình, rồi nhìn giấy Tuyên, bút vẽ và màu vẽ trong chiếc túi lớn bên cạnh.
“Vậy, vậy tôi liền nhận.”
Anh ấy xấu hổ nhận lấy, vẻ mặt trịnh trọng, đảm bảo với Trương Thiên.
“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thiết kế thật tốt, cố gắng khiến người khác thấy liền muốn mua sữa bột của các cô!”
Trương Thiên mỉm cười đồng ý, lại đưa ra chút ý kiến rồi về nhà ăn trưa.
Trên bàn ăn, em trai ba vẫn đang kể về chuyến đi lên thành phố lần này của mình, đặc biệt là lần mọi người cùng nhau đưa bà bầu đến bệnh viện, chú trọng chỉ ra vai trò của mình phát huy ở trong đó.