“Không thể là người yêu, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè.” Trầm Nhận nói với Bạch Thiển Thiển xong, nhìn Yến Vũ Hoa rồi nói:
“Hy vọng anh có thể đối xử tốt với Thiển Thiển, nếu không tôi nhất định sẽ không khách sáo với anh.”
Yến Vũ Hoa cười nhạt, bình tĩnh nói:
“Anh sẽ không có cơ hội này.”
Trầm Nhận tức giận quay người bỏ đi, suýt chút nữa bỏ lại hành lý.
Sau khi xem xong trò vui, Trương Thiên trở về những ngày bình thường vốn có.
Chẳng bao lâu nữa, lại đến thời điểm bận rộn nhất trong năm.
Trương Thiên dậy sớm, mặc áo dài tay, quấn vải cotton vào cổ, sau lưng vác một chiếc giỏ tre gói những đống lúa mì xếp ngay ngắn trên cánh đồng lúa mì vào trong giỏ, nén chặt rồi đưa đến ruộng đập lúa.
Lúa mì năm nay đều được các đội viên trong đại đội thu hoạch bằng máy gặt cầm tay, những người còn lại được phân công đảm nhiệm các vị trí khác, tuy vẫn bận rộn nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với những năm trước.
Mười hai người thu hoạch qua lại dọc theo rìa ngoài cùng của cánh đồng lúa mì vàng, để lại những dải lúa mì đã thu hoạch chất thành đống với nhau, Trương Thiên chịu trách nhiệm vận chuyển, cùng những người khác thu thập lúa mì và vận chuyển hết đi.
Những người trên cánh đồng lúa mì đang phơi lúa mì và đập lúa mì, cô không biết máy tuốt lúa mì như thế nào, chỉ có thể đợi nhóm người xưởng cơ khí của anh hai tiếp tục nghiên cứu, bây giờ đại đội chỉ có thể tuốt lúa bằng tay.
Ngô cũng như vậy, hằng năm sau khi thu hoạch ngô, tất cả mọi người trong đại đội đều tập hợp lại cùng nhau tuốt hạt.
Mỗi khi đến thời điểm này, cô đều nhớ đến máy móc thuận lợi ở thế kỷ sau.
Thời điểm thu hoạch lúa mì căng thẳng, nhưng việc xây dựng xưởng không thể dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-317.html.]
Xưởng đã được xây hơn phân nửa, qua vài ngày nữa là có thể kết thúc, chính thức chuyển vào.
DTV
Đợi đến ngày xưởng hoàn thành, toàn bộ lúa mì được phơi khô và cất vào kho, đại đội chào đón những thanh niên trí thức mới.
Vì xưởng được xây dựng ngay cổng làng nên những thanh niên trí thức vừa đến đã phát hiện điều này.
Ngày hôm sau, một số thanh niên trí thức đến nhà họ Trương, muốn vào làm việc ở xưởng sữa.
Có người góp tiền, có người góp hàng, dùng nhiều thủ đoạn khác nhau, khiến cho Trương Thiên mất bình tĩnh.
Cô có rất nhiều việc phải làm, đâu có thời gian chơi đùa với những thanh niên trí thức này chứ.
Tất cả các thiết bị chế biến sữa đều được vận chuyển đến xưởng mới, xưởng sữa ban đầu được dùng để đựng những can sữa này có nắp đậy và mỗi can có thể chứa được 25 cân sữa.
Sữa vắt sau đó sẽ được đưa vào các can sữa và vận chuyển bằng máy kéo về xưởng sữa mới để chế biến.
Văn kiện giảm giá sữa đã được gửi đi, 0.25 kg sữa sạch có giá 18 xu.
Sữa của đại đội Hồng Quang được đóng kín trong chai thủy tinh, cộng thêm chi phí chai thủy tinh và niêm phong, một bình sữa nặng 0.25kg có giá 22 xu, sữa tươi thanh trùng có giá 23 xu, giá thu mua của hợp tác xã cung tiêu cũng nhiều như vậy, đương nhiên, họ muốn bán bao nhiêu cũng không liên quan gì đến Trương Thiên.
Ngoại trừ các bệnh viện, xưởng sữa Hồng Quang không cung cấp sữa sạch mà chỉ cung cấp sữa đóng chai.
Suy cho cùng, cần phải xem xét vấn đề vận chuyển, vận chuyển sữa sạch không tiện cho lắm, sữa đóng bình càng thích hợp hơn.
Tuy nhiên, nếu có người chịu đến đại đội mua thì không phải là họ không cung cấp được sữa sạch.
Vừa hay đến thời điểm dê con nghé con cai sữa, xưởng sẽ sản xuất thêm một lô sữa, cô cần phải lên thành phố để giải thích về giá cả và lượng bán sữa mới cho người phụ trách từng trạm phục vụ.
Đầu tiên đương nhiên là đường Giải Phóng nơi Cốc Tuệ sống, vừa hay là người phụ trách trạm phục vụ của con đường này là cháu trai của Cốc Tuệ, Cốc Kiến Trung.