“Hẳn là không có vấn đề gì, nhiều nhất chỉ là bệnh vặt, dưỡng lại là tốt rồi.”
“Đúng vậy, ông nội phải có lòng tin đối với bệnh viện và bác sĩ ở thành phố lớn, cho dù có vấn đề thì chắc chắn rất nhanh là có thể giải quyết xong!” Trương Hồng Binh ngậm một cây kem trong miệng mơ hồ không rõ nói.
Triệu Khoan bưng một ly nước sôi để nguội lại đây:
“Ông nội, ông đừng lo lắng, cho dù kết quả kiểm tra thế nào thì ngày mai là có thể nhận được tin tức.”
Mấy ngày hôm trước đã đến nơi, nghỉ ngơi hai ngày, hẹn bác sĩ, buổi sáng ngày mai sẽ đi kiểm tra.
Đại đội có điện báo, có thể nhận được tin tức trong thời gian sớm nhất.
Trương Đại Ngưu nhìn cháu trai cháu gái vây quanh bên cạnh mình, đầy cõi lòng vui mừng cười nói:
“Ông biết rồi, các cháu mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Mấy đứa trẻ trong nhà hiếu thảo, dưới đáy lòng của ông rất vui vẻ.
“Ông nội cũng ngủ sớm một chút, trễ chút nữa thì sẽ không ngủ được.” Trương Thiên dặn dò vài câu, về phòng ngủ.
Một lát sau, Trương Đại Ngưu cũng trở về phòng nằm trên giường, chẳng qua đôi mắt của ông vẫn luôn không nhắm lại, lo âu cả một đêm, thẳng đến trời sắp sáng mới ngủ.
Chờ đợi dài lâu mà còn tràn ngập sự dày vò.
“Thông báo thông báo! Đồng chí Trương Thiên, cô có điện báo, xin mau tới kiểm tra và nhận!”
Trương Thiên đột nhiên đứng lên, chạy xuống lầu, cưỡi xe đạp chạy như bay về phía phòng thường trực.
Triệu Khoan là người đầu tiên nhận được tin tức, dẫn đầu xem xong điện báo gửi tới đây, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may không phải bệnh nặng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-458.html.]
DTV
“Thì ra là loét dạ dày.” Trương Thiên nhìn điện báo truyền tới, trái tim treo cao trong mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Nhưng cô nhớ rõ loét dạ dày sẽ khiến cho người ta chán ăn, nhưng bà nội thoạt nhìn ăn uống vẫn ổn mà? Trương Thiên nghĩ thầm.
“Đó là vì bà nội cháu không để các cháu lo lắng, mà cố nuốt vào trong bụng.” Trương Đại Ngưu xem điện báo xong thở dài, trả lời vấn đề này của Trương Thiên.
Ba chị em đều trầm mặc.
Không muốn ăn còn phải cố ăn, vậy phải khổ biết bao nhiêu chứ?
“Cũng may là loét dạ dày bình thường, phát hiện kịp thời, không tới nông nỗi cần phải phẫu thuật.” Trương Đại Ngưu gấp điện báo lại bỏ vào trong túi.
“Trước khi rời đi, bà của cháu còn nói nếu cần đụng d.a.o kéo thì bà ấy sẽ không trị, cũng may bệnh này của bà ấy không tới trình độ kia, uống thuốc là có thể khỏi.” Trương Đại Ngưu nhịn không được may mắn nói.
Trương Thiên trầm mặc vài giây, nhẹ giọng nói:
“Sau này chúng ta hãy ăn thanh đạm một chút, người bệnh loét dạ dày cần chú ý ẩm thực, cháu đi tìm xem xem có thực đơn của món ăn Hoài Dương hay không, sau này cứ dựa theo thực đơn làm món ăn vừa thanh đạm vừa ngon.”
Cô nhớ rõ nếu loét dạ dày không điều trị tốt thì rất có thể chuyển biến thành ung thư.
Cho dù là sau vài thập niên, nhưng ung thư vẫn cứ là bệnh nan y không thể trị hết, chỉ có thể làm chậm ngày c.h.ế.t lại bằng thuốc.
Vì tránh cho loại tình huống tệ nhất xảy ra, tốt nhất là hiện tại nên bắt đầu ngăn chặn nó.
Trương Đại Ngưu tán thành:
“Ông nghe nói ẩm thức địa phương ở Ma Đô cũng rất thanh đạm, hy vọng mẹ cháu ở bên kia có thể học được một hai món.”
Mẹ già có thể học món ăn của địa phương hay không thì Trương Thiên không biết, nhưng cô đã mua được thực đơn.
Có đôi khi cô cảm thấy Vệ Hợp thật sự rất giỏi, lúc này thực đơn cũng không dễ tìm, vậy mà anh ấy có thể tìm một quyển bách khoa toàn thư về cơm nhà cho mình, trong đó có các loại cách làm món ăn thanh đạm.
Cô không thích xuống bếp, nhưng vì bà nội, ngược lại có thể thử một lần.
Vì bà nội bị bệnh, mọi người quyết định nán lại Thượng Hải chờ bà khỏe hẳn, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Mấy người ở nhà cũng không quá lo, nên làm gì thì làm nấy.