“Thành phố mới mở tiệm cơm, em chưa ăn bao giờ, chuyện này cũng đã giải quyết xong, chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé?” Trương Thiên đề nghị.
“Được đấy!” Trương Hồng Văn đồng ý ngay, vui vẻ nói:
“Nghe đồng nghiệp của anh nói, đầu bếp của nhà hàng đó có tổ tiên từng làm ngự trù, tay nghề rất giỏi!”
Thời nay, bất kỳ nhà hàng nào cũng quảng cáo tổ tiên là ngự trù, thu hút khách vào ăn.
Trương Thiên ở thủ đô đã thấy không ít nhưng vài nhà hàng ở thủ đô, đầu bếp thật sự có thể có tổ tiên từng làm ngự trù.
“Chúng ta phải thử thật kỹ.” Triệu Tùng cười nói.
Thực tế chứng minh những người dám mở nhà hàng thời này, thật sự có tay nghề, món ăn quả thật rất ngon.
Khi ăn xong thì trời đã tối mờ, Trương Thiên và mọi người ngồi máy kéo trở về, đến gần mười giờ mới đi ngủ.
Trên bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh trăng rải xuống lớp sương bạc phủ kín cả ngôi làng.
Bên ngoài nhà họ Trương, có bóng dáng lén lút tiến lại gần. Con chó lớn trong sân như nhận ra tiếng động, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bóng dáng lập tức đứng yên tại chỗ.
Chờ đến khi con ch.ó lớn lại cúi đầu ngủ tiếp, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy, bóng người mới lại tiếp tục di chuyển, lặng lẽ mở cửa phòng khách nhà họ Trương.
Đột nhiên trong nhà phát ra tiếng động, làm cả nhà họ Trương và mấy con ch.ó tỉnh giấc.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết xé toạc bầu trời đêm.
“A!”
Cả đại đội Hồng Quang đều tỉnh giấc từ giấc ngủ.
Trương Thiên bị đánh thức, liếc nhìn Triệu Tùng, cả hai lập tức xoay người rời giường.
Trong màn đêm tối đen, đủ loại ánh đèn pin sáng tối khác nhau bật lên khắp làng, như những ngôi sao dần dần tụ lại một chỗ.
Trương Thiên đi theo tiếng động và ánh sáng, càng lúc càng gần thì sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt.
Nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện rồi!
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, bước đi càng lúc càng nhanh, thậm chí còn chạy, cho đến khi nhìn thấy người đầy m.á.u nằm trong sân, cùng mấy con ch.ó lớn đứng nhìn chăm chăm.
Trên hành lang, Chung Quyên khoanh tay trước n.g.ự.c như đối diện với kẻ thù, tức giận nhìn người nằm dưới đất, căn phòng bên cạnh đèn đuốc sáng trưng.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Cô chạy đến bên mẹ mình hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-597.html.]
Chung Quyên nghiến răng chỉ vào người trên đất, giận dữ nói:
“Tên này đêm khuya chạy vào nhà mình trộm radio, dọa bà nội con hoảng sợ, may mà con ch.ó lớn phát hiện kịp thời cắn gã, nếu không cũng chưa biết sẽ thế nào nữa!”
Sắc mặt Trương Thiên trầm xuống, nhìn vào phòng bà nội:
“Bà nội không sao chứ? Hay là con tìm y tá xem sao?”
Chung Quyên lắc đầu:
“Y tá đang xem, ông nội con đang ở đó.”
Trong lúc hai người nói chuyện, ngày càng nhiều người dân nghe động tĩnh kéo đến. Mọi người vây quanh sân, cẩn thận quan sát người nằm dưới đất.
Đột nhiên có người bất chợt nói.
“Người này, sao nhìn giống Trương Vĩnh Đông vậy?”
Lông mày Trương Thiên nhướng lên, Trương Vĩnh Đông? Con út của Hoàng Phụng Tiên?
Lẽ nào gã muốn trộm đồ để trả thù việc cô đã đưa mẹ gã vào tù?
Vậy đáng ra gã phải đến tìm cô mới đúng, sao lại đến nhà mẹ đẻ của cô?
Cô tiến lên, kéo con ch.ó đang vẫy đuôi cọ chân, lật người nằm dưới đất lại.
“Quả nhiên là gã!”
“Dám chạy vào nhà đồng chí Trương Đại Ngưu trộm đồ!”
“Chắc chắn thằng nhóc này đang âm mưu làm bậy!”
“Đợi trời sáng sẽ đưa gã đến đồn cảnh sát với mẹ gã!”
“Ba gã đâu rồi? Sao không thấy?”
Trương Thiên đang nghi ngờ Trương Kiều có đến hay không, ngay sau đó đã thấy bóng dáng của ông ta.
“Con ba!”
Trương Kiều lao vào người con trai, muốn đỡ dậy nhưng không dám chạm vào.
“Tôi cầu xin mọi người giúp đỡ, đưa con trai tôi đến bệnh viện thành phố!” Ông ta khóc lóc nói:
DTV
“Nó chỉ muốn trộm đồ, tội này không đến mức phải chết!”