Người bán hàng có khuôn mặt trứng ngỗng thấy Phương Văn rời đi vội vàng, để lại Trương Thiên đứng một mình trước quầy thì cười khinh thường.
“Tôi đã biết sẽ như vậy mà! Đồ nghèo kiết xác.”
Giọng nói của cô ta chua chát khiến sắc mặt của khách hàng đứng trước quầy đều không vui.
Trương Thiên ngạc nhiên nhìn người bán hàng mặt trứng ngỗng, cảm thấy không hiểu lắm.
Cô lười để ý đến người bán hàng, nhìn sang những thứ khác.
Một lát sau Phương Văn trở lại, phía sau còn có một người đàn ông trung niên.
Trương Thiên ngẩng đầu lên nhìn, đang định bước tới thì phía sau vang lên giọng nữ nhiệt tình.
“Trưởng phòng, sao anh lại đến?” Người bán hàng đứng dậy chào đón, đẩy Trương Thiên ra đứng trước mặt cô.
“Anh yên tâm, em đã bảo quản các mặt hàng quý giá của cửa hàng rất cẩn thận, tuyệt đối không để ai chạm bàn tay bẩn vào hết.”
Phương Văn khẽ nhíu mày:
“Chúng ta là cửa hàng, không cho người ta chạm vào thì ai dám mua?”
Sau đó cô ấy quay sang trưởng phòng:
“Trưởng phòng, cô ấy là người muốn mua máy giặt và tủ lạnh.”
Trưởng phòng cửa hàng bách hóa nhìn người bán hàng, sau đó mỉm cười với Trương Thiên, thân thiện hỏi:
“Đồng chí, cô mua nhiều thứ như vậy, cần chúng tôi vận chuyển giúp không?”
Đây là khách hàng lớn, một mình chiếm gần một nửa doanh thu của cửa hàng bách hóa trong nửa tháng, phải tạo quan hệ tốt, sau này có thể mua thêm nhiều hàng.
Trương Thiên nhướng mày, đây là lần đầu cô nghe thấy người của cửa hàng bách hóa nói có thể vận chuyển.
“Cảm ơn nhưng tôi đã liên lạc được xe rồi, chỉ cần vài người giúp đưa lên xe là được.”
Chủ nhiệm liên tục gật đầu:
DTV
“Đương nhiên là không có vấn đề gì!”
Mặt trứng ngỗng hiện lên vẻ không thể tin nổi, nhìn Trương Thiên rồi lại nhìn Phương Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-586.html.]
“Có phải hai người thông đồng với nhau không?
“Anh rể, anh mau xem phiếu trong ngăn kéo văn phòng của anh còn không? Không chừng là bị ai đó lấy cắp rồi, sau đó lại cùng kẻ lừa đảo đến lừa lấy đồ!”
Trương Thiên giận tái mặt, lạnh lùng nhìn mặt trứng ngỗng.
“Ý của cô là, văn phòng của chủ nhiệm cửa hàng bách hóa mà ai cũng có thể vào, đồ nào muốn lấy thì cứ lấy?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của chủ nhiệm thay đổi, trừng mắt nhìn cô em vợ lắm chuyện.
“Im miệng! Còn dám nói bậy nữa thì cút ra ngoài!”
Mặt trứng ngỗng rụt cổ lại, không dám nói thêm gì.
Chủ nhiệm cười làm lành nói:
“Thật sự xin lỗi, cô ta mới vào làm chưa lâu, còn chưa biết nói năng sao cho đúng, cô đừng để bụng. Vì bồi thường, tôi tặng thêm cho cô hai cái ly sứ nữa, cô thấy thế nào?”
Đôi mắt Trương Thiên khẽ động, cười như không cười nói:
“Vậy tôi nhận nhé, hy vọng sau này nhân viên bán hàng này biết giữ mồm giữ miệng hơn, biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.”
“Tôi nhất định sẽ dạy dỗ tốt!” Chủ nhiệm nói.
Trước khi rời đi, Trương Thiên liếc Phương Văn rồi lại nhìn mặt trứng ngỗng đang chỉ vào Phương Văn tố cáo với chủ nhiệm, khóe miệng cô khẽ nhếch.
Nếu không ngoài dự đoán, chẳng bao lâu nữa Phương Văn này sẽ đến xưởng sữa báo danh.
Đường về rất chậm, trên xe chất ba món hàng quý giá nên Mã Lực không dám lái nhanh.
Bình thường mất hai mươi phút là đến đại đội, hôm nay lại chỉ mới đi được nửa đường.
Đây là tủ lạnh đấy! Còn có cả máy giặt chuyên dùng để giặt quần áo!
Trời ơi! Bây giờ người thành phố đều xa xỉ như vậy sao? Còn có cả máy móc chuyên dùng để giặt quần áo.
Xưởng trưởng Trương Thiên thật là có tiền, những thứ xa xỉ như vậy mà cũng dám mua, còn mua một lúc ba cái.
Trong lòng Mã Lực vẫn thấy ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại muốn quay đầu nhìn vào thùng xe xem máy móc có an toàn không.
Trương Thiên không đi cùng mà đạp xe về nhà, cô phải thông báo trước cho mẹ và mẹ chồng dọn dẹp chỗ trống.
Nhà mẹ đẻ ở gần đó, cô dừng xe ở cửa, bà nội đang ngồi trên băng ghế con nhắm mắt nghe hí khúc trên radio ở bên cạnh.