Chương 26
Hai người cúp máy.
Mộc Tâm nghĩ, sao anh ta vui vẻ vậy, cô thấy hình như mình bị hố thì phải.
Cô gạt suy nghĩ bâng quơ đó qua một bên rồi tắt đèn, kéo chăn lên ngủ say.
Lâm Đình Phong bên kia đặt điện thoại xuống, đi lấy bộ đồ ngủ thay vào, môi cười không thể khép lại, trong lòng thầm nghĩ, thỏ con lọt hố rồi, coi tôi sẽ thu phục em ra sao đây.
Từ đó “Lâm đào hố” đã ra đời.
Sáng hôm sau, 9 giờ kém 15 phút, Mộc Tâm có mặc tại sảnh của tập đoàn Lâm thị.
Cô nói với lễ tân một tiếng rồi lễ tân kêu cô đợi một chút. Khoảng 5 phút sau, trợ lý Tiểu A xuống chào Mộc Tâm một tiếng rồi dẫn cô lên phòng tổng giám đốc.
“Cốc! Cốc!” Tiểu A gõ cửa hai tiếng, nói: “Boss, Mộc tiểu thư đến rồi”.
Giọng nói trầm ngân vang lên: “Vào đi”.
Tiểu A đẩy cửa mời Mộc Tâm vào, cô lịch sự mĩm cười với cậu một cái bước vào, thấy Lâm Đình Phong đang nhìn mình, cô nở nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi: “Lâm tổng, buổi sáng tốt lành”.
Lâm Đình Phong cười nói: “Mộc tiểu thư đừng khách sáo, cô ngồi đi”, nói rồi thấy Mộc Tâm ngồi xuống, anh cũng đi lại sofa ngồi xuống, anh hỏi: “Cô uống gì không?”.
Mộc Tâm không lạnh không nhạt nói: “Gì cũng được”.
“Tiểu A, lấy cho tôi một ly cà phê và một ly nước ép đào”, Lâm Đình Phong nhàn nhạt phân phó cho Tiểu A đi lấy nước.
Mộc Tâm hơi bất ngờ khi anh ta biết cô thích uống nước ép đào, cô thầm nghĩ, chắc anh ta đã điều tra trước về cô, nếu không cũng không biêt cô tốt nghiệp chuyên ngành quản lý truyền thông, chỉ là điều tra cả sở thích thì cũng quái quá rồi đó.
Vài phút sau Tiểu A đem nước vào
Mộc Tâm nghiêm túc nói: “Lâm tổng có thể bàn giao công việc cho tôi, tôi có thể nhận việc luôn ngày hôm nay”.
Lâm Đình Phong nhấc ly cà phê đưa lên môi mỏng nhấp một ngụm, anh đưa ánh mắt cong cong nhìn cô, nhẹ nhàng nói “Được” một tiếng rồi đứng dậy đi lại bàn làm việc lấy một tập hồ sơ màu đen đưa cho Mộc Tâm, anh nói tiếng: “Đây là dự án đầu tư thương mại điện tử Linky, Quý thị cũng đang cạnh tranh dự án này”.
Mộc Tâm nghe anh nói, rất tự nhiên nhận lấy tập hồ sơ lật xem. Lâm Đình Phong thấy cô đang châm chú xem thì nhàng nhã ngồi xuống ghế sofa đối diện vừa nhâm nhi tách cà phê vừa ngắm nhìn cô bé nhà mình. Anh nhìn cô hôm nay mặc một chiếc sơ mi voan lụa cổ vest màu đậu khấu phối cùng chiếc chân váy bút chì xẻ tà 10 phân dài ngang gối làm lộ ra chân thẳng dài trắng mịn. Anh hơi híp mắt, thầm nghĩ, cô bé nhà mình đi làm thư ký thôi mà sao lại ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì chứ, thật muốn đem cô giấu đi để mấy gã trong công ty không thấy được dáng vẻ này của cô.
Mộc Tâm xem xong đóng tập hồ sơ lại, cô ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt đang híp lại nhìn mình chằm chằm. Đầu cô hiện lên ba vạch đen, cô thầm mắng, tên tiểu gia hỏa này đứt sợi dây thần kinh nào rồi vậy? Quen không mà nhìn, nhìn nữa cô thu tiền đó.
Trong lòng là vậy nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Lâm tổng, dự án này tôi đã xem qua rồi, cho tôi một tuần, tôi sẽ lấy về dự án này”.
Lâm Đình Phong hơi bất ngờ, nhướng mày kiếm tỏ vẻ hứng thú nói: “Được, dự án này giao cho cô toàn quyền quyết định, một tuần sau đợi tin tốt của cô”.
Mộc Tâm không nghĩ anh dể nói chuyện như vậy, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn Lâm tổng tin tưởng, tôi sẽ không để anh thất vọng”.