Chương 4
Cô đang chuyên tâm suy tính, bên cạnh Quý Tử Khiêm liếc mắt qua nhìn cô gái cư xử khác thường như biến thành người khác vậy.
Cô đang suy tư gì đó, ánh mắt đăm chiêu, gương mặt không trang điểm lộ ra nét thanh xuân tươi trẻ mềm mại, đôi môi đỏ mộng đang lẩm nhẩm gì đó, xuống chút nữa là đường cong mảnh dẻ dưới bộ váy bó sát, đôi chân thon dài mịn màng vì động tác vắt chéo chân của cô mà càng lộ ra rõ hơn. Mắt anh tối lại, đúng là ả đàn bà dơ bẩn kinh tởm muốn thu hút sự chú ý của hắn để hắn thay đổi quyết định à! Thấp hèn! Đừng có mơ!.
Hắn dời ánh mắt đi, nhìn vào điện thoại, bên trên là tin nhắn quan tâm dịu dàng hỏi hắn đã ăn sáng chưa của tiểu tâm can của hắn, hắn mỉm cười, nhắn lại hẹn gặp cô ở công ty.
Xe mau chóng tới tòa án, hai người vào trong, rất nhanh phiên tòa đã bắt đầu, dưới sự dẫn dắt của luật sư Quý thị cô bị gán cho cái danh phụ nữ lăng loàng ra ngoài tìm trai bao.
Cô ngồi ở ghế bị cáo vẻ mặt bình tĩnh, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, môi cười mỉm đầy thâm ý, cất giọng nói:
“Tôi phản đối thưa quan tòa, những bức ảnh đó đều là dàn dựng, tôi thấy mình bị bôi nhọ danh phẩm, tôi muốn mời luật sư.”
Chủ tòa cùng bồi thẩm đoàn thảo luận xong đưa ra kết luận:
“Chứng cứ bên phía luật sư của anh Quý Tử Khiêm đưa ra rất rõ ràng, nhưng để tránh việc bỏ sót đưa ra quyết định sai lầm ảnh hưởng đến hôn nhân của hai vị. Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định phiên tòa lần một kết thúc tại đây, cô Mộc Tiểu Tâm có quyền mời luật sư biện hộ cho mình, phiên tòa thứ hai sẽ diễn ra vào ngày kia.”
Tiếng búa gỗ vang lên phiên tòa kết thúc, mọi người từ từ đi ra, chỉ còn lại Mộc Tâm và Quý Tử Khiêm. Hắn ta bắn ánh mắt đầy lửa về phía cô, giận dữ nói:
“Cô làm trò gì vậy hả? Không phải lúc nảy sảng khoái nói ly hôn lắm sao? Giờ cô nháo cái gì vậy? Đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ gì? Muốn thu hút sự chú ý của tôi, câu dẫn tôi để tôi từ bỏ việc ly hôn với cô à? Cô nằm mơ!”.
“Hahaha!”, Mộc Tâm cười chết cô rồi, tên Quý tra nam này cũng mặt dày tự luyến quá rồi, vậy mà nghĩ cô vẫn còn bám lấy hắn. Cô trào phúng nói:
“Ly hôn. Tôi sẽ làm, nhưng cái danh lăng loàn này, tôi tuyệt đối không gánh, còn nữa… số tiền sau khi ly hôn, một đồng cũng không được thiếu”.
Ánh mắt Quý Tử Khiêm đầy chán ghét: “Đúng là đồ đàn bà thực dụng tham mê tiền tài! Tôi chờ xem cô làm được gì trong phiên tòa ngày kia!”.
Nói xong hắn xoay người đi ra cửa. Mộc Tâm nhướng mày, môi mỉm cười đầy ý vị, ha! Thách thức mình à? Đừng trách sao nước biển lại mặn?
Bước ra khỏi tòa án, cô cầm điện thoại ra gọi cho bạn thân của nguyên thân – Hà Ngọc Điềm, cô ấy là một luật sư rất giỏi.
Khi cuộc gọi được kết nối, bên tai cô vang lên giọng nói của một cô gái đang phân phó công việc cho trợ lý xử lý, sau khi phân phó xong giọng nói thân thiết vui vẻ có chút quan tâm vang lên:
“Mộc Mộc, lâu vậy rồi cậu mới liên lạc với mình, có chuyện gì sao?”.
Giọng điệu khác hẳn lúc phân phó công việc cho trợ lý làm Mộc Tâm hơi ngừng vài giây rồi mỉm cười, thầm nghĩ người bạn thân này thật đáng yêu, nghe giọng thì biết là thật tâm quan tâm đến nguyên thân. Lúc trước cô là một chuyên viên đầu tư tài chính, đối mặt với những người bề ngoài là bạn bè nhưng bên trong chỉ nghĩ đến lợi ích khiến cô chưa từng biết cảm giác có bạn bè thật tâm với mình lại ấm áp như vậy, một dòng nước ấm chảy trong lòng, cô mềm giọng đáp:
“Điềm Điềm, thật ra mình có chuyện muốn nhờ cậu giúp, không biết bây giờ cậu có rảnh không?”
Đầu dây bên kia là tiếng lật giấy, rất nhanh trả lời cô:
“Mình xem lịch hẹn rồi, 7 giờ tối nay mình rảnh, chúng ta gặp nhau nha?”
“Được, vậy 7 giờ mình qua nhà cậu.”