Chương 7
Cả nhà cùng trò chuyện ăn chung bữa cơm chiều, khoảng 6 giờ 30 thì cô ra về, nói vài bữa nữa sẽ lại về thăm.
Xuống nhà, cô lại bắt taxi đi đến nhà Ngọc Điềm, nơi đó cách đây không xa, tầm 7 ki-lô-mét, đến nơi thì gần 7 giờ, cô trả tiền, xuống xe đi vào, một giọng nói sau lưng vang lên: “Mộc Mộc!”, một cô gái cao gầy mặc bộ đồ công sở màu xanh đen giẫm đôi giày cao gót chạy nhanh về phía cô, câu cổ một cái:
“Ây! Mộc Mộc, nhớ cậu chết mất, để mình nhìn cậu cái nào”, cô ấy nhìn Mộc Tâm một lượt, “Ôi chao, Mộc Mộc nhà ta ngày càng xinh đẹp nha, còn thay đổi phong cách ăn mặc nữa chứ, đúng là hời cho tên họ Quý kia quá rồi!”
Mộc Tâm hơi bất ngờ vì sự nhiệt tình của cô ấy, hơi cứng người không biết làm gì, cô đành cười gượng:
“Cũng gần nửa năm rồi, nhà xảy ra nhiều chuyện quá nên tớ không gặp được cậu. Chúng ta vào nhà cậu nói chuyện nha?”
“Rồi, vào nhà nào, lâu rồi chúng ta không cùng nhau tâm sự rồi”, cô ấy ấn vân tay vào mở khóa cửa, đưa tay bật đèn, lấy đôi dép đi nhà đưa cho Mộc Tâm, rồi tự mình thay dép, vừa đi vào phòng bếp vừa nói:
“Nào nào, cậu tự nhiên ngồi đi, uống gì mình lấy, Rio vị đào cậu thích nha?
Mộc Tâm ngồi xuống sofa ngoài phòng khách, quan sát căn nhà.
Cả căn nhà dùng tông màu cam và vàng tạo cảm giác rất ấm áp, sàn trải thảm lông, trang trí đơn giản bằng cây xanh và hoa tươi tăng sự thanh lịch mà nữ tính.
Ngọc Điềm đi ra đưa cô lon Rio vị đào, cô ấy ngồi bên cạnh cô khui lon nước uống một ngụm rồi hỏi:
“Lúc trưa cậu nói có chuyện gì muốn nói với mình hả?”
Mộc Tâm đơn giản trả lời: “Mình muốn mời cậu làm luật sư biện hộ cho mình, ngày kia mình phải lên tòa ly hôn với Quý Tử Khiêm!”
Ngọc Điềm mở to mắt, nuốt ngụm nước ‘ực’ một cái, nói:
“What the…! Cậu ly hôn hả? Còn ra tòa? Xảy ra chuyện gì vậy kể mình nghe!”
Mộc tâm đơn giản kể hết sự tình phát sinh từ việc hắn ngoại tình, hãm hại gia đình cô, cho đến việc kêu người bỏ thuốc cô cho Ngọc Điềm nghe.
Lon nước trong tay Ngọc Điềm “Rốp!” một tiếng móp méo, cô ấy giận dữ nói:
“Giao cấu mẫu thân nhà hắn! vừa ăn cướp vừa la làng, vua nhóm lửa mà không cho dân thắp đèn à! Cậu yên tâm, giao vụ này cho mình, mình sẽ đòi cho cậu không thiếu một xu.”
Nổi giận xong cô ấy quay qua vỗ vai an ủi Mộc Tâm:
“Cậu đó, không sao, không sao, cậu mới 22 tuổi, xinh đẹp động lòng người như vậy, là tên đó mắt mù mới làm vậy với cậu, có mình đây không sao!”.
Mộc Tâm hơi dỡ khóc dỡ cười trước hành động của cô nhưng cũng có chút cảm động khi nghe lời cô nói.
Có bạn bè… thật tốt!
Mộc tâm cười: “Không sao, mình đã buông bỏ rồi, không để tâm chuyện đó nữa đâu, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn gì chứ! Với tình cảm của chúng ta mà còn nói cảm ơn à?”
Mộc Tâm lấy hai bản xét nghiệm trong túi ra đưa cho Ngọc Điềm:
“Điềm Điềm cậu xem cái này đi, coi có dùng trong phiên tòa ngày kia được không? Xem có cần chuẩn bị thêm gì không?”
Ngọc Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai chúng ta đi khách sạn đêm đó một chuyến, xem camera ghi hình, tìm thử tên trai bao đêm đó, nếu có bằng chứng hắn nhận tiền hay chứng cứ đại loại vậy cũng rất có lợi lúc lên tòa. Rồi thử kiếm chút bằng chứng tên tra nam kia ngoại tình thì càng dễ dàng lấy được tài sản sau khi ly hôn”.