Mục lục
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87

Bên lề đường, một chiếc Bugatti đã đỗ lại được một lúc. Trên xe, một mùi chanh nồng nặc đủ để lên men mấy chục cân sữa chua, Lâm Đình Phong híp mắt nhìn Mộc Tâm và người đàn ông khác cười nói, thầm mắng, Aiss chết tiệt! Tên đàn ông đáng ghét kia còn khoác áo cho cô gái của mình nữa, cô ấy nói gì mà cười vui vẻ vậy chứ? Chết tiệt!

Nước cốt chanh xông lên não, Lâm Đình Phong mở cửa bước xuống xe, hầm hầm đi về phía Mộc Tâm. Không nói tiếng nào mà cởi chiếc áo khoác của Trịnh Sâm ra quăng trả lại cho cậu ta rồi lấy áo khoác của mình trùm lên người cô, gài chặt nút lại.

Mộc Tâm bất ngờ mở to mắt nhìn anh: “Đình Phong, sao anh đến đây vậy?”

“Tiện đường đến đón em.”, gương mặt anh vẫn đen xì, nhàn nhạt đáp lại cô.

“Ồ!”, tên tiểu gia hỏa này tiện đường khắp trái đất luôn hay sao vậy?

Lâm Đình Phong kéo tay Mộc Tâm đi về phía chiếc xe: “Đi.”

Mộc Tâm vội quay đầu, đưa tay còn lại không bị nắm vẫy vẫy tạm biệt với Trịnh Sâm. Lâm Đình Phong thấy vậy nắm luôn cái tay đang vẫy của cô, lôi cô đặt vào ghế phụ rồi láy xe đi.

Trịnh Sâm bị loạt hành động nhanh như cơn gió đó làm cho đơ luôn. Cậu ta cong môi cười một cái rồi cũng bắt xe rời đi.

Trên xe, bầu không khí với áp suất ngày càng thấp, Mộc Tâm nghi hoặc nghiêng đầu quan sát một nửa gương mặt yêu nghiệt của Lâm Đình Phong, cô thăm dò hỏi: “Đình Phong, anh có chuyện gì sao?”

Lâm Đình Phong vẫn chăm chú láy xe, lành lạnh phun ra vài chữ: “Tên lúc nảy là ai?”

Mộc Tâm không nghĩ nhiều liền thành thật nói: “Bạn của tôi.”

“Bạn? Em mới đến đây ba ngày lấy đâu ra bạn? Bạn bè gì mà choàng áo rồi cười nói thân mật vậy?”, giọng điệu nồng đậm mùi vị chua lè của bác nông dân trồng chanh Lâm Đình Phong.

Mộc Tâm nghe giọng điệu của anh thì phì cười, cô nói đùa: “Phụt! Hahaha, Lâm Đình Phong, đừng nói là anh đang ghen đó nha!”

Chiếc xe dừng lại chờ đèn xanh, Lâm Đình Phong quay qua nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ừ! Tôi ghen rồi! Em liệu mà dỗ tôi đi!”

Mộc Tâm nghẹn họng, trừng lớn mắt nhìn anh, cô thật sự không ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận như vậy. Cái tên tiểu gia hỏa này! Bộ tưởng còn con nít hay sao? Bắt mình dỗ? À mà khoan, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta nói anh ta ghen! Ghen gì chứ? Hâm à?

Thấy cô cứ nhìm mình chằm chằm khiến anh thấy khó chịu trong lòng, mím mím môi mỏng, nói: “Sao? Em định đem con bỏ chợ hả?”

Mộc Tâm hờ hửng liếc mắt nói: “Tôi làm gì có đứa con lớn như anh chứ!”

Anh hừ lạnh, nói: “Đương nhiên rồi, bởi vì tôi là ba của con em mà?”

Hai mang tai Mộc Tâm đã hơi đỏ lên nhưng cô vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh nói: “Anh đây là đang tán tỉnh tôi đó à?”

“Ồ! Đến giờ em mới nhận ra là tôi đang tán tỉnh em cơ đấy!”

Mộc Tâm bĩu môi: “Xùy! Chỉ có các cô gái nhỏ mới tin lời nói của hủ thính vạn năm đã thành tinh như anh.”

“Hủ thính vạn năm? Haha, hay cho tiểu hồ ly, em đặt biệt danh cho tôi sao?”

“Tiểu hồ ly? Anh cũng đặt biệt danh cho tôi đó thôi. Huề!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK