Chương 88
Đèn giao thông chuyển qua màu xanh, các chiếc xe phía sau bắt đầu ấn còi in ỏi, hối thúc chiếc Bugatti phía trước. Lâm Đình Phong đành dừng cuộc tranh luận với cô, khởi động xe chạy đi.
Khoảng 15 phút sau, chiếc xe dừng lại ở một tán cây gần chân tháp Eiffel, Lâm Đình Phong mở cửa xuống xe, Mộc Tâm thấy vậy cũng đi xuống theo. Chưa kịp nói lời nào thì Mộc Tâm đã bị hai cánh tay chống hai bên khóa chặt cô ở dưới lòng ngực rắn chắc.
Cô ngã người về sau, lưng áp sát lên thân xe, ngước cặp mắt khó hiểu nhìn lên gương mặt của người đàn ông đối diện: “Sao vậy?”
Lâm Đình Phong dùng đôi đồng tử đen láy xoáy sâu vào đôi đồng tử màu hổ phách của cô, anh dùng giọng điệu nghiêm túc pha chút khẩn trương nói: “Mộc Mộc, là em ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Là anh thể hiện chưa đủ rõ ràng? Hay là em phải chính tai nghe anh nói anh thích em thì em mới chịu hiểu?”
Mộc Tâm khó tin mở to mắt nhìn anh: “Anh… Anh thích tôi?”
Nội tâm cô lúc này như đang nổi lên những cuộc chiến tranh mãnh liệt. Cảm giác sóng mũi cay cay, trong lòng ngực nhói lên từng nhịp rung động mà đau đớn. Đau đớn cho số phận cô liêu suốt 29 năm qua sao? Hay đau đớn cho thứ rung cảm chết tiệt không nên có này!
Chớp chớp đôi mắt không biết là bị gió thổi đến chua sót hay là đã trực trào những giọt nước mặn đắng mà cô từng mắng là nó rất vô dụng.
Trãi qua hai cuộc đời và hai thế giới, cô mới biết được, cảm giác có người nói thích mình thì ra là như vậy sao? Rất ấm áp, rất ngọt ngào, cảm giác như bản thân trải qua bao nhiêu sự cô đơn, buồn tủi trước đó đều xứng đáng.
Nhớ đến một tháng trước, lúc chưa xuyên đến đây, nửa đêm bị sốt đến 40 dộ vẫn phải tự bắt xe đi bệnh viện, tự đi đóng viện phí rồi xếp hàng lấy thuốc. Một ngày ba bữa đều ăn ở công ty, lễ tết lại một mình tăng ca đến 2 giờ sáng. Cả một người bạn cùng đi dạo phố xem phim cũng không có. Đi ăn lẩu còn phải ghép bàn với người lạ.
Trước đây có một nhân viên nam bị cô đuổi việc, do anh ta tính toán số liệu sai khiến hợp đồng trọng điểm của năm không được ký kết. Anh ta nói rằng người như cô căn bản không hiểu cái gì là tình cảm! Cái gì là đồng cảm hết! Cô chẳng khác gì một người máy biết thở! Cô xứng đáng sống cô độc đến hết già.
Cô đã từng cảm thấy bản thân sống thật thất bại. Nhưng khi đến thế giới tưởng chừng như chỉ là giấy mực này, cô lại có được tất cả những thứ mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn có được. Cô từng nghĩ, làm người không được quá tham lam, có bạn bè và người thân là đủ, thứ tình yêu đắt đỏ như xa xỉ phẩm ấy, cô không có cũng được.
Nhưng khi đứng trước thứ xa xỉ đó, chỉ cần một câu nói là có thể có được, cô lại do dự. Tại sao vậy? Tại vì… chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi anh nói thích cô thì cô cũng đã rung động rồi. Cũng có thể tại vì… một bát cháo nóng hổi bửa sáng sớm anh làm, một cái ôm lo lắng khi cô bị thương, một nụ hôn nồng nhiệt thiêu rụi lý trí. Hay… sự thật là… chẳng có lý do gì cả! Chỉ đơn giản là cô đã thích tên tiểu gia hỏa suốt ngày giở trò lưu manh này rồi. Nhưng…
Từng dòng suy nghĩ rối như tơ vò khiến Mộc Tâm cảm giác như đã nếm đủ ngũ vị tạp trần. Cô đưa tay đẩy nhẹ người Lâm Đình Phong ra, lén hít sâu một hơi áp chế cảm xúc xáo trộn trong lòng, lấy dáng vẻ bình tĩnh nhất của bản thân, nói:
“Lâm tổng, tôi nghĩ có lẽ bản thân đã hành xử gì đó khiến anh hiểu lầm mối quan hệ cấp trên cấp dưới này! Chúng ta chỉ quen biết được nửa tháng, làm sao nói đến thích hay không thích được chứ!”
Thấy cô đổi cách xưng hô, trong lòng Lâm Đình Phong dấy lên một nỗi bất an, anh đưa tay nắm chặt bàn tay đang đẩy anh ra của cô, kiên định nói: “Không có hành xử không đúng, càng không có hiểu lầm. Tôi thích em là sự thật, cho dù là nửa tháng, nửa năm hay nửa đời người! Thì sự thật này vẫn sẽ không thay đổi!”
Tim Mộc Tâm rung lên, đập liên hồi như bị từng câu từng chữ của anh đánh vào điểm mềm yếu nhất. Cô rút bàn tay đang bị anh nắm lại, hơi rũ mắt, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi rất ích kỷ, tôi không thể cho anh được thứ tình cảm mà anh muốn.”
“Anh căn bản không cần em cho anh thứ gì cả!”, Lâm Đình Phong giữ lấy hai bên má cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.