Chương 53
Anh ngước lên nhìn cô, bình tĩnh nói: “Sau khi bàn xong việc hợp tác với Linky, cùng tôi sang Pháp công tác.”
Mộc Tâm nghe vậy thì thấy hơi đột ngột, hôm nay đã là ngày thứ năm trong giao hẹn bảy ngày của cô, vậy là còn hai ngày nữa để vừa ký hợp đồng vừa chuẩn bị cho chuyến công tác. Xuất phát từ sự chuyên nghiệp, cô nghiêm túc hỏi: “Lâm tổng, chúng ta sẽ đi mấy ngày? Sẽ gặp khách hàng nào? Tôi có cần chuẩn bị gì không?”
“Không cần chuẩn bị gì hết, em chỉ cần đợi đến ngày đi là được, tôi sẽ gửi thông tin chuyến bay cho em sau.”
“Được, vậy tôi về phòng tiếp tục làm việc, Lâm tổng có việc cứ gọi tôi.”, cô nói rồi đi ra ngoài.
Lâm Đình Phong vừa lật tập hồ sơ ra xem vừa phân phó: “Tiểu A, đặt hai vé máy bay ngày mốt bay đến Pháp”.
“Boss, tôi không cần đi cùng anh sao?”, Tiểu A cẩn thận hỏi.
“Không cần, cậu ở lại xử lí công việc ở công ty, có văn kiện quan trọng thì cứ để đó, khi nào về tôi sẽ xem”.
“Dạ, tôi lập tức đi đặt vé”, Tiểu A đáp rồi đi ra ngoài.
…
Mộc Tâm mở thêm một cuộc họp để phân chia công việc cho mọi người, họp xong cô tiếp tục xử lí công việc. Chăm chú làm việc, cô không để ý thời gian đã hơn bảy giờ. Mộc Tâm nhìn xung quanh thấy mọi người đã tan ca, cô lặng lẽ thu dọn tài liệu rồi đi về nhà.
Căn hộ Mộc Tâm mới mua cách công ty rất gần, chỉ cần đi một chuyến xe buýt là đến. Mộc Tâm ngồi xe buýt về nhà chỉ mất khoảng 10 phút. Cô mở cửa vào nhà, đưa tay bật đèn, cởi giày đặt lên kệ, không mang dép mà đi chân trần vào trong. Mộc Tâm mệt mỏi quăng túi xách lên giường. Đi vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn tắm, trong thời gian đợi nước đầy, cô tẩy trang rửa mặt, đắp một chiếc mặt nạ HA. Khi nước đầy rồi, cô nhỏ vài giọt tinh dầu hương quýt rồi ngâm mình thư giản.
Đang lúc cô sắp ngủ quên trong bồn tắm, “Kính coong!”, tiếng chuông cửa vang lên, Mộc Tâm khó hiểu, giờ này ai lại ghé nhà mình vậy?
Mộc Tâm lười biếng đứng dậy khỏi bồn tắm, cô khoác chiếc áo choàng dày rồi đi ra, nhìn qua mắt mèo, thấy là một người shipper thì mở cửa ra. Cô hỏi: “Tôi có bưu phẩm sao?”
Anh shipper nhìn cô gái đang đắp mặt nạ còn mặt một chiếc áo choàng tắm thì cười ngại ngùng, nói: “Không phải, làm phiền cô rồi, phòng 502 đối diện có một bưu kiện quan trọng, nhưng tôi không liên lạc được với anh ấy, đặt bên ngoài cửa thì sợ mất, cô có thể giữ dùm anh ấy, lát anh ấy về giao cho anh ấy dùm tôi không?”
Mộc Tâm thấy cũng không phải chuyện gì to tát, cô cầm gói bưu kiện, rồi nói: “Được rồi, lát tôi sẽ giao lại cho anh ấy.”
Anh shipper cười cảm kích: “Cảm ơn cô”.
“Không có gì”, Mộc Tâm đáp lại, thấy anh ta đi thì đóng cửa đi vào trong đặt bưu kiện lên bàn trà rồi đi vào phòng tắm.
Khoảng nửa tiếng sau, Mộc Tâm tắm xong đi ra ngoài, cô mặc chiếc đầm ngủ cotton dài ngang gối, đi vào nhà bếp, bắt nửa nồi nước lên bếp, khi nước sôi, cô bỏ mì và gia vị vào, đập hai quả trứng, cắt thêm ít rau cải thảo bỏ vào rồi nhấc nồi mì đặt lên rế gỗ, bưng ra phòng khách.
Cô ngồi bệch xuống tấm thảm trải sàn, đưa tay lấy chiếc điều khiến bật tivi, xong rồi cô vừa ăn mì vừa xem tin tức. Lúc cô ăn gần xong thì nghe tiếng “Lạch cạch!” mở cửa của phòng đối diện, cô buông đũa xuống đứng dậy, đi lại bàn trà cầm gói bưu kiện, cô trực tiếp mở cửa đi qua bấm chuông phòng 502 mà không đóng cửa phòng mình lại.