Chương 49
Mộc Tâm nói “Cảm ơn” một tiếng rồi bắt đầu ăn, mút muỗng cháo cho vào miệng, hương vị đậm đà sánh mịn vương trên đầu lưỡi khiến hai mắt Mộc Tâm lóe lóe như gắn hai chiếc đèn pha ôtô. Oa! Chỉ là cháo thôi mà! Sao có thể ngon vậy chứ! Phải ăn nhiều một chút mới được, lần sau được ăn chắc là bị ám sát nằm trong bệnh viện mất.
Thấy Mộc Tâm ăn gần hết, anh cười nói: “Cháo còn nhiều lắm, em ăn nữa không anh lấy cho”.
Mộc Tâm gật gật đầu đưa chén cho anh: “Cảm ơn, phiền anh rồi”.
Lâm Đình Phong rất nhanh đem một chén cháo đầy ra đưa cô, Mộc Tâm tay trái cầm muỗng hút cháo, tay phải cầm đũa lên định gắp thức ăn thì lại động đến vết thương khiến cô “A” lên một tiếng.
Lâm Đình Phong thấy vậy vội lấy đũa trên tay cô xuống, dịu dàng nói: “Em muốn ăn gì? Nói anh gắp được rồi, đừng cử động lung tung”.
Mộc Tâm đưa tay chỉ vào đĩa sủi cảo, Lâm Đình Phong liền gắp một chiếc bỏ lên muỗng của cô. Mộc Tâm chỉ món gì thì món đó liền bay vào chén cô. Ăn hết một vòng đồ ăn, cô xoa xoa chiếc bụng no căng của mình, mãn nguyện cười nói với Lâm Đình Phong: “Đình Phong, không ngờ anh nấu ăn ngon đến vậy đó”.
“Ngon đến cỡ nào?”
“Ngon đến mức đội một chiếc mũ trắng lên là có thể trực tiếp đi làm đầu bếp ở nhà hàng Medellin luôn.”
“Haha, kiểu khen này của em là lần đầu tôi nghe được đó”, anh nghe cô nói thì cười ra tiếng.
“Tôi nói thật đó! Nếu sau này anh phá sản thì có thể nghĩ đến việc mở nhà hàng. Chắc chắn tôi sẽ là khách quen ở chổ anh đó.”
Lâm Đình Phong cười, nhìn cô nói: “Em đang trù tôi phá sản đó sao?”
Mộc Tâm xua xua tay: “Ây! Làm gì có, đây là do tôi thích đồ ăn anh nấu đó mà”, nhưng lỡ như giống trong nguyên tác, anh bị nam chính quật cho phá sản thì tôi đây là đang định hướng tương lai cho anh đó anh chủ à!
Nghe cô nói, ý cười trong mắt anh càng sâu: “Nếu em thích thì ngày nào tôi cũng có thể nấu cho em ăn.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, anh bận rộn như vậy, sao tôi có thể phiền anh được chứ.”
“Không phiền, anh rất sẵn lòng nấu ăn cho em… cả đời.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tự nhiên bị trúng thính, Mộc Tâm nghẹn họng nhìn Lâm Đình Phong, anh là cái hủ thính hay sao vậy? Rắc thính lung tung, có biết làm vậy sẽ hại bao nhiêu trái tim thiếu nữ không? Nhưng may người đó là tôi, đớp nhiều thành ra quen rồi.
Mộc Tâm giả vờ ho một tiếng, đứng dậy vừa xếp bát đĩa vừa nói: “Đình Phong, tôi giúp anh dọn dẹp nha!”
Thấy cô lại cử động tay lung tung, anh vội ngăn lại: “Em để đó anh làm được rồi, đừng cử động lung tung, kẻo động đến vết thương.”
“Được rồi, vậy anh cần giúp gì thì gọi tôi.”, Mộc Tâm bất lực ngồi yên trên ghế mà nhìn anh dọn dẹp.
Lâm Đình Phong đem hết đồ ăn thừa cho vào thùng ủ hữu cơ, anh đem chén đĩa tráng nước, bọt nước nhỏ bắn lên áo làm anh phát hiện bản thân quên đeo tạp dề. Nhìn hai bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình, anh khẽ gọi: “Mộc Mộc.”
Mộc Tâm nghe tiếng thì lật đật chạy lại hỏi: “Sao vậy?”
“Đeo tạp dề giúp anh đi”, Lâm Đình Phong dơ hai tay lên đưa ra yêu cầu.
Mộc Tâm không nghĩ gì, cầm tạp dề lên tròng dây qua cổ anh rồi vòng tay qua eo anh buộc dây phía sau lưng, cô không để ý khoảng cách đã gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.