Chương 3
A! Sao cô xui xẻo vậy chứ? Tự dưng xuyên vào quyển tiểu thuyết bánh bèo này, còn thành nữ phụ chết thảm.
Phải thoát khỏi kết cục bi thảm của nữ phụ mới được. Tên tra nam chết tiệt này, nếu được… cô phải thay nữ phụ cho hắn và ả nữ chính trà xanh kia một trận mới được! Tức chết mà!
Nhưng cô phải giúp nguyên thân và gia đình cô ấy vượt qua khó khăn này. Những chuyện còn lại tính sau vậy. Nhìn tình cảnh trước mắt chắc là cô xuyên đến lúc sau khi hắn ta lấy hình cô cùng tên đàn ông kia ép cô ra tòa ly hôn.
Nghĩ xong, cô dùng ánh mắt sắc bén bắn lên người tên tra nam Quý Tử Khiêm, mặt không cảm xúc nói:
“Ly hôn thì ly hôn gấp gì chứ, đợi lát tôi đi cùng anh”.
Cô thầm nghĩ ăn trước đã, ăn rồi mới có sức ngược tra.
Đi xuống lầu, theo ký ức nguyên thân mà biết đường đi vào phòng bếp, người hầu đã dọn đồ ăn sáng lên sẵn rồi. Trên bàn để hai phần ăn sáng kiểu tây còn hơi bốc khói.
Cô cầm dao nĩa cắt miếng trứng và xúc xích cho vào miệng, cắn miếng bánh mì sandwich tươi. Cô từ tốn ăn bữa sáng của mình, tên Quý tra nam kia cũng xuống ngồi đối diện ăn sáng. Hắn ta dùng ánh mắt tìm tòi cùng chán ghét khẽ nhìn cô, cô cảm nhận được ánh mắt của hắn cô ngước mắt lên trừng lại, nhìn gì mà nhìn!
Ăn xong cô cầm ly sữa uống vài ngụm, tao nhã lau miệng, đứng lên đi về phòng.
Cô vào phòng thay đồ mở tủ quần áo ra. Ôi mẫu thân ơi! Cái thể loại gì đây? sao toàn là mấy phong cách bánh bèo thùy mị bồng bềnh không vậy?
Cô lướt ngón tay qua hết chỗ quần áo, rồi dừng lại ở một bộ váy đen bó sát hở một bên vai trái. Cô lấy xuống thay bộ váy đó vào. Bộ váy làm lộ ra làn da trắng nõn mê người, xương quai xanh tinh tế, cùng hình xăm chú hồ ly nhỏ vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Cô không trang điểm mặt, chỉ thoa một lớp son đỏ lên đôi môi căng mọng như quả đào mật khiến người ta chỉ muốn nếm thử. Nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác trong gương Mộc Tâm trầm trồ.
Aiz! Một mỹ nhân nha, đúng là Quý tra nam mắt mù rồi không biết hưởng thức. Mặc dù trước khi xuyên không thì nhan sắc của nàng cũng được xếp vào hàng ngũ mỹ nhân nhưng vẻ đẹp khác hẳn Mộc Tiểu Tâm, nàng có vẻ đẹp mị hoặc, cuốn hút lại uy áp mà không dung tục.
Còn dung mạo trong gương này lại trong sáng thanh thuần như hàn quang, mày liễu yếu đuối, mắt hoa đào cuốn hút, giấu sâu bên trong là sự hấp dẫn câu ngươi. Đối với nét đẹp thanh thoát, mềm mại cố tỏ ra kiên cường của nữ chính chỉ có bằng hoặc hơn chứ không có kém.
Đúng là Quý mắt mù, hừ!
Cô đẩy cửa bước xuống lầu, khi cô đi xuống Quý Tử Khiêm ngước mắt lên thì hơi khựng lại trên người cô, hôm nay cô khác hẳn mọi khi hay mặc những trang phục thùy mị nhạt nhẽo tỏ ra yếu đuối khiến người ta chán ngán, hôm nay cô lại trang điểm cùng ăn mặc đơn giản không cầu kì nhưng cuốn hút như vậy. Hắn hơi thất thần nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần dùng ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn cô, lạnh giọng nói:
“Nhớ lời cô nói, lát nữa đừng làm loạn trên tòa, ngoan ngoãn cho tôi, nếu không…”.
Hắn còn chưa nói xong lời đe dọa, Mộc Tâm ngẩng cao đầu, dài giọng ngắt ngang lời hắn:
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi”, sao tên Quý tra nam này có mấy câu thoại cứ lặp đi lặp lại đến tai cô cũng muốn đống kén luôn rồi.
Hắn hơi sượng mặt, giận dữ đứng dậy đi ra cửa, gằn giọng: “Biết rồi thì tốt”.
Cô đi theo hắn ra xe, hai người ngồi lên ghế sau. Trên xe, không khí yên lặng không ai nói gì, áp suất trong xe rất thấp nhưng Mộc Tâm vẫn chẳng mảy may dựa vào lưng ghế vắt chéo chân nhìn ra cửa sổ, cô bình tĩnh sắp xếp lại tình tiết cốt truyện để không bỏ sót điều gì. Cô phải dùng bàn tay vàng này quật ngược lại hào quang của tên tra nam và nữ trà xanh kia. Bình an mà sống trước khi tìm được cách trở về.